Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 161 : Thiết Giang - Lạc Thương bị diệt

Ngày đăng: 05:47 22/04/20


- Cậu giết Thiên Long Đầu thì làm sao? Thiên Long Đầu ở trước mặt tôi thì tôi cũng giết như vậy.



Vương Xuyên nhịn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng cổ vũ cho mình chút dũng khí. Sau đó đột nhiên nhảy lên tiến về phía Diệp Mặc. Anh ta cố ý không để ý đến Diệp Mặc đã ở đây giết chết Thiên Long Đầu, đó chính là thủ lĩnh của Nam Thanh, lại không phải gặp nhau nơi ngõ hẹp.



Diệp Mặc nhìn khí thế dọa người của Vương Xuyên, còn có nắm tay rung động ào ào. Vương Xuyên kém quá xa so với Lang Cực. Thậm chí chỉ hơi mạnh hơn Phác Đông Hoàng gặp ở Ninh Hải một chút, chính là mạnh mẽ cũng có giới hạn.



Diệp Mặc chưa động đậy, chỉ đợi Vương Xuyên, lúc Vương Xuyên sắp tiếp cận hắn. Tay của hắn mới đánh tới chân của Vương Xuyên vẽ một nét hư không, đây là lần đầu tiên trong chiến đấu Diệp Mặc sử dụng phong đao. Nếu như không phải chỉ có luyện khí tầng ba hắn cũng không cần động thủ vạch ra, thậm chí một động tác tay là được rồi. Dù sao hiện nay Diệp Mặc mới chỉ luyện khí tầng ba, phong đao còn cần động tác tay để tổ hình. Hơn nữa chân nguyên hiện nay của Diệp Mặc, cũng không có cách nào tiếp tục sử dụng phong đao, nhiều nhất chỉ có thể thi triển năm sáu lần mà thôi.



Hứa Mộc nhìn Diệp Mặc không hiểu ra sao cả không nhúc nhích, sau đó chỉ vạch một đường hư không, lập tức liền hơi ngây ngốc. Diệp Mặc đang làm gì? Mắt thấy nắm đấm Vương Xuyên sắp đánh tới Diệp Mặc, Hứa Mộc cũng vui vẻ bất ngờ, y không nghĩ ngợi gì liền rút một con dao ngắn từ eo ra chạy vọt tới.



Tốc độ của Hứa Mộc nhanh hơn rất nhiều so với Vương Xuyên, không ngờ xuất phát sau mà đến trước, con dao ngắn của y đồng thời bổ về bên hông Diệp Mặc.



"Phập phập" hai tiếng, Hứa Mộc cảm giác được con dao ngắn của y đã đâm trúng Diệp Mặc trong lòng vui sướng. Hóa ra hắn cũng chỉ như vậy, nhưng mà ngay lập tức cảm giác thấy không đúng, con dao ngắn của hắn nếu chém trúng Diệp Mặc, hẳn là không phải kiểu âm thanh thuộc da như vậy.



Hứa Mộc đang muốn nhìn kĩ xem chuyện gì xảy ra thì liền nhìn thấy một lòng bàn chân đá gần tới mặt y. Y thậm chí đến phản ứng tránh né cũng không có liền bị đá ra xa mấy mét.



Còn Vương Xuyên bổ nhào trên không trung, bỗng nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh cắt về phía anh ta, cảm giác này rất quái dị, nếu như trong tay đó đồ vậy anh ta thực sự muốn chắn một chút. Cái ý nghĩ này còn chưa tiêu tan thì anh ta liền cảm thấy đôi chân của mình đã bị gió lạnh quét qua.



Anh ta phát hiện chân chợt nhẹ bẫng, dường như có chút đau đớn truyền đến. Ngay sau đó anh ta không có cách nào tiến lên phía trước mà rơi trên mặt đất, hoảng sợ nhìn đôi chân trống rỗng bị chặt đứt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



Hứa Mộc liền lập tức bò lên, còn chưa kịp thấy may mắn y chưa bị trọng thương thì liền cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, liền trực tiếp phun ra một búng máu, lúc này y mới cảm nhận được lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn khó chịu như bị lệch vị trí.
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Mặc truyền tới.



Diệp Mặc nói xong nhìn Hứa Mộc nói:



- Sư phụ cậu không phải người trong Ẩn môn sao? Cách tiến vào Ẩn môn cậu có biết không? Còn mục đích sư phụ cậu muốn đá Không Minh và Cỏ Ngân Tâm là làm cái gì?



Hai tiếng sau, Diệp Mặc đi ra, bên ngoài nghỉ ngơi, tầng hầm của hưu nhàn vực ngoại, lần này hắn không nương tay. Lãnh đạo Thiết Giang ở Lạc Thương dường như bị hắn giết hết toàn bộ, ở giữa ngoại trừ phải giúp đỡ Vũ Học Dân ra Diệp Mặc còn biết, nếu hắn muốn lưu lại ở Lạc Thương, loại thế lực này vẫn giệt trừ là tốt. Trong một đêm này, đây là lần giết người nhiều nhất sau khi hắn trùng sinh. Cho dù là lần trước ở sa mạc, hắn cũng không giết nhiều người như vậy. Quả cầu lửa cuối cùng khiến tất cả chứng cứ đều hóa thành tro tàn.



Đá Không Minh bị sư phụ của Hứa Mộc cho là đá cảm ứng tinh thần, điều này cho thấy trên trái đất chắc chắn còn có đá Không Minh, bằng không Nhàn đạo nhân sẽ không biết loại đá này. Hơn nữa theo lời Hứa Mộc nói, Nhàn đạo nhân còn biết làm thế nào tiến vào Ẩn môn, bởi vì bản thân ông ta chính là đệ tử Ẩn môn.



Điều này khiến cho Diệp Mặc mong đợi, mặc kệ là Nhàn đạo nhân hiểu được giá trị của Ngân Diệp hay là biết làm thế nào tiến vào Ẩn môn, Diệp Mặc đều phải điều tra rõ ràng. Tuy người trong Ẩn môn không xuất thế, ai biết được ngày nào bỗng nhiên có cao thủ Ẩn môn đến vây đánh hắn, những điều này không thể không phòng, ít nhất nếu có thể tiến vào Ẩn môn, hắn cũng phải đi thăm dò thực lực thật sự của Ẩn môn.



Hiện tại tu luyện của Diệp Mặc dường như không thấy tiến triển, điều này không phải dựa vào cố gắng là có thể bù lại được, cho dù là ở Tu Chân giới, tu luyện đến luyện khí tầng mười hai, dùng mấy chục năm cũng rất bình thường. Có người thậm chí cả đời cũng có có cách nào tu luyện đến đỉnh cao luyện khí.



Còn có hai ngày Nhàn đạo nhân sẽ đến Lạc Thương, có lẽ lúc đó, hắn liền có thể từ miệng ông ta nạy ra mấy thứ gì đó hữu dụng. Chí ít cũng biết nhiều hơn so với hòa thượng Ngộ Quang, hoặc nói hắn có thể nói ra, Ngộ Quang không nói Diệp Mặc không thể dùng thủ đoạn sức mạnh, nhưng Nhàn đạo nhân không nói, thì đừng trách hắn không khách khí.



Diệp Mặc cả Thiết Giang của Lạc Thương tận diệt rồi, lại rời đi giống như không có việc gì, nhưng ngày hôm sau Lạc Thương lại trở nên hỗn loạn.



Tất cả người của Thiết Giang mới phát hiện, lãnh đạo của bọn họ đều không thấy nữa, hơn nữa còn biến mất hoàn toàn, sự kinh hoàng bao trùm toàn bộ thế giới ngầm của Lạc Thương, rất nhanh liền có người phản ứng ra. Thiết Giang của Lạc Thương chắc hắn xảy ra vấn đề rồi, phần đông bọn lâu la đều bỏ chạy.