Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 163 : Hóa ra thật sự là hắn
Ngày đăng: 05:47 22/04/20
Tô Tĩnh Văn cảm thấy ánh sáng kia phát ra từ tay cô, thậm chí cô cũng nghe thấy một tiếng nổ nhỏ, theo bản năng cô nhìn cổ tay mình. Trên cổ tay chỉ đeo một cái vòng khảm ba viên ngọc nhưng giờ lại mất một viên ngọc, cô lại nhìn thật kĩ xung quanh, thực sự là không thấy nữa rồi.
Chiếc vòng tay này vốn đều đã bị cô cất vào rồi, sau đó bởi vì cảm thấy đây là món quà sinh nhật Diệp Mặc tặng cô, cô lại đem tặng cho Ninh Khinh Tuyết ba viên, hành động này rất không tôn trọng đối với Diệp Mặc.
Huống hồ đây là món quà sinh nhật duy nhất cô nhận được từ người khác tự tay làm vì vậy Tô Tĩnh Văn liền đeo lên cổ tay.
Chẳng lẽ ban nãy ngăn sự công kích của cái ly kia là viên ngọc không thấy trên cổ tay? Tô Tĩnh Văn có chút không dám tin mà lấy vòng tay xuống xem lại.
- Tĩnh Văn, cậu sao thế?
Tiêu Lôi mất rất nhiều sức lực mới trói được Uông Bằng lại, nhìn thấy Tô Tĩnh Văn sững người liền hỏi.
- Tớ hiểu rồi.
Tô Tĩnh Văn thì thào nói.
"Lục cát bình an" hóa ra chính là ý nghĩa sáu lần bình an, cô đã tặng ba viên cho Ninh Khinh Tuyết chính là tặng ba lần bình an cho cô ấy. Mà Diệp Mặc tặng cô cái vòng tay này chính là tặng cho cô sáu lần bình an, hắn không nói với cô chỗ quý báu của cái vòng tay này, nếu như cô quý trọng thì sẽ bình an, nếu như không quý trọng thì chẳng khác gì với những món quà bình thường khác. Nhưng cô lại không quý trọng chiếc vòng tay này, lại lấy ba hạt châu của vòng tay này tặng cho Ninh Khinh Tuyết, may mắn đó là ba viên còn lại cô vẫn đeo trên tay.
Diệp Mặc sao có thể tặng cô thứ quý giá như vậy? Hắn làm ra từ đâu, bỗng nhiên Tô Tĩnh Văn nghĩ tới quá trình kết bạn giữa cô và Diệp Mặc, chính vì cô coi Diệp Mặc là một đại sư về bùa chú thì mới quen biết hắn.
Phù triện đại sư? Trong lòng Tô Tĩnh Văn chấn động, cô cuối cùng đã hiểu ra rồi, Diệp Mặc chính là người bán bùa cho cô, cô căn bản không nhận nhầm chỉ là hắn không thừa nhận mà thôi.
Vì sao hắn không thừa nhận? Tô Tĩnh Văn suy nghĩ liền hiểu ra, Diệp Mặc có bản lĩnh kinh hãi thế tục, hắn không muốn làm lộ bản thân hắn ra, dù sao cô và hắn cũng không quen thuộc, sao biết được cô có làm lộ tin tức của hắn hay không.
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên sờ hai viên ngọc châu còn lại trên vòng tay, trong lòng mơ hồ có chút hối hận. Không nói vòng tay này là Diệp Mặc đích thân làm ra, không chừng chiếc vòng tay này giá cả thực sự của nó còn quý hơn gấp vạn lần những món quà cô nhận được ngày hôm đó cộng lại.
Cô bỗng nhiên nhớ đến Thành Phi nói chị họ cậu ta ở Ninh Hải gặp một người bán thuốc và mặt ngọc hộ thân, người đó chắc chắn là Diệp Mặc, ánh mắt Diệp Mặc rất sáng hơn nữa luôn ăn mặc vô cùng giản dị.
Mẹ cô chính là do Diệp Mặc cứu, bây giờ cô cũng là do bùa và vòng tay của hắn cứu.
Nhưng cô còn đi khắp nơi tìm cái người bán bùa đó, mẹ luôn muốn gặp đại sư đã cứu bà, chỉ cần cô tìm được Diệp Mặc là được rồi.
- Xuống đi Nhàn đạo nhân, đệ tử Hứa Mộc và Vương Xuyên của ông tôi đã phái bọn họ tới địa phủ trước rồi, ông không cần phải gấp, đợi lát nữa là có thể tìm được bọn họ.
- Cậu đã giết bọn chúng?
Giọng điệu của Nhàn đạo nhân rất bình tĩnh, không nhìn ra sự tức giận, nhưng Diệp Mặc đã nhìn thấy lửa giận trong nội tâm của ông ta.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Đúng vậy, tôi chẳng những giết Hứa Mộc mà còn giết cả Vương Xuyên.
- Ồ, Lạc Thương Thiết Giang đã bị tôi hủy rồi sau này Lạc Thương đã không còn Thiết Giang nữa.
- Cậu thanh niên, có phải cậu cảm thấy cậu tu luyện mấy năm Cổ Võ thì có thể càn rỡ ngạo mạn? Nói đi, tại sao cậu phải giết đệ tử của tôi? Yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ khiến cậu biết thế nào mới là hối hận. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Sắc mặt Nhàn đạo nhân cuối cùng không thể bình tĩnh trở nên xanh mét. Ông đến tên của Diệp Mặc cũng không có hứng thú muốn biết.
Diệp Mặc gõ gõ trần xe, lúc này mới lên tiếng:
- Bởi vì bọn họ trộm "Ngân Tâm Thảo" của tôi, còn đánh đồ đệ của tôi vì thế tôi liền giết bọn họ…
- Được, được, được, tôi sẽ khiến cậu hài lòng, nhóc con, tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng…
Lửa giận của Nhàn đạo nhân đã không thể chịu đựng được, đang muốn tiến lên trước động thủ.
Diệp Mặc lại khoát tay lần nữa, khoát tay nói:
- Đừng vội, thấy cái này quen không?
Nói xong Diệp Mặc lấy ra "Đá Không Minh"!