Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1636 : Tôi ra hai trăm triệu

Ngày đăng: 06:05 22/04/20


Chân Băng Du bất đắc dĩ nhìn Diệp Mặc nói:



- Bây giờ cậu phát cáu ở đây cũng chẳng ích gì, nếu thực sự là không có nơi nào để đi, thì chúng ta vào hư không.



Diệp Mặc vừa muốn nói chuyện, liền cảm nhận được cấm chế ngoài cửa đã bị chạm đến.



- Là Hàn Trường Điền.



Chân Băng Du ngay từ đầu cũng cảm nhận được cấm chế bị chạm vào, lập tức nói ra.



- Tôi đi mở cấm chế.



Diệp Mặc nhanh chóng xuống dưới lầu mở cấm chế, Hàn Trường Điền có chút nôn nóng một mình đứng ở cửa đan lâu.



- Anh Hàn, mời vào...



Diệp Mặc lộ ra vẻ mừng rỡ nói.



Hàn Trường Điền rõ ràng là không có tâm tư tiến vào đan lâu của Diệp Mặc, chỉ có chút không yên lòng nói:



- Diệp đại sư, xin lỗi vì quấy rầy cậu bế quan, không biết Bành sư huynh đã tới đây chưa?



- Bành Cảm Đương là sư huynh?



Diệp Mặc lặp lại một câu rồi lập tức liền bừng tỉnh nói:



- Bành sư huynh có đến một lần, anh ấy nói muốn vào trong Hư không, có lòng đến tạm biệt tôi một lát.



Trong mắt Hàn Trường Điền lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức hỏi,



- Vậy sư huynh có để lại đây cái gì không? Hoặc có nói gì không?



Diệp Mặc lắc đầu nói:




Chưởng quầy này vừa dứt lời, lập tức liền có người báo giá.



Diệp Mặc lấy ra một tấm thẻ tiên tinh lại hỏi gã Huyền tiên hậu kỳ bên cạnh,



- Bạn tôi cho tôi mượn một tấm thẻ tiên tinh, tôi làm thế nào để kiểm tra số tiên tinh bên trong?



Huyền Tiên hậu kỳ nọ có chút khó hiểu nhìn nhìn Diệp Mặc, mới nói:



- Cậu lấy thẻ tiên tinh rồi dùng thần thức quét vào là có thể biết rồi.



Chỉ đơn giản như vậy? Diệp Mặc ngẩn ra, thần thức của hắn quét vào thẻ tiên tinh của Hàn Trường Điền, bên trong không ngờ lại có một trăm triệu tiên tinh. Tiên tinh tuy không ít, nhưng Diệp Mặc lại rất thất vọng, một trăm triệu tiên tinh chắc chắn là hắn không mua được miếng Chân Minh Nê này rồi.



- Cậu muốn miếng Chân Minh Nê này sao?



Chân Băng Du nhỏ giọng hỏi một câu bên tai Diệp Mặc.



Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời, xung quanh đã có một vài tiếng cười, một tu sĩ Đại Ất Tiên có chút buồn cười nhìn Chân Băng Du nói:



- Thực ra tôi cũng muốn miếng Chân Minh Nê này, nhưng tiên tinh của tôi cũng không đủ.



Diệp Mặc biết đối phương đang nói giỡn, cũng không để ý. Hắn lấy ra hai tấm thẻ tiên tinh của gã Tiên chấp sự bị hắn giết kia, thần thức quét vào.



Lúc đầu Diệp Mặc tưởng là trong thẻ tiên tinh của Đại Ất Tiên này cho dù là có tiên tinh, chắc hẳn cũng sẽ không quá một trăm triệu, nhưng khi hắn phát hiện hai tấm thẻ tiên tinh đều là một trăm triệu tiên tinh, nhất lời ngẩn ra. Một tiên chấp sự khoang hạng C, không ngờ lại giàu có như vậy? Nghĩ tới tiên chấp sự nọ ở khoang hạng C cũng không biết vơ vét bao nhiêu năm rồi, có nhiều tiên tinh như này cũng không lạ gì.



Như vậy là trên người hắn có ba trăm triệu tiên tinh rồi, nói không chừng mua được Chân Minh Nê này rồi vẫn còn dư thừa.



Vẻn vẹn chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Chân Minh Nê kia đã được báo giá tới một trăm sáu mươi triệu tiên tinh rồi. Nhưng đến cái giá này, người báo giá đã không còn nhiều nữa. Trên Tiên thuyền này, cho dù là có tiên tinh cũng không thể tuỳ ý hoang phí, miếng Chân Minh nê này đúng là quý giá không gì bằng, nhưng hai trăm triệu tiên tinh đã coi như nhiều rồi, cho dù là ở bên ngoài chẳng qua cũng chỉ khoảng hai trăm triệu tiên tinh.



- Tôi ra hai trăm triệu.



Tiếng của Diệp Mặc lập tức khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người hắn. Trên khoang hạng A đều là tiên nhân giàu có, nhưng kẻ tiện tay liền lấy ra hai trăm triệu tiên tinh thì đúng là vẫn không nhiều.