Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1653 : Chứng đạo giả
Ngày đăng: 06:05 22/04/20
Rầm rầm rầm...
Gần như là cùng lúc, Lôi kiếm của Diệp Mặc đã bổ xuống. Thấy khí thế của Tử Đao, Diệp Mặc liền biết Tử Đao bổ cây thương bằng sương mù đáng sợ này của Nghiêm Cửu Thiên ra chắc hẳn không có vần đề gì quá lớn. Lần này Nghiêm Cửu Thiên bị Vô ảnh đánh lén, động tác thoáng chậm lại, tuyệt đối không thể thoát khỏi Lôi kiếm của hắn.
Phập...
Tử Đao bổ trúng ngực Nghiêm Cửu Thiên, nhưng Diệp Mặc lại hơi đờ ra, hắn gần như không dám tin vào mắt mình, trong thời khắc đó, hắn cảm giác được rõ ràng là không gian ngăn cách giữa Tử Đao và Nghiêm Cửu Thiên đột nhiên lớn hơn một chút. Tử Đao vốn có thể chém Nghiêm Cửu Thiên thành hai khúc, vậy mà chỉ để lại trên người Nghiêm Cửu Thiên một rãnh máu sâu hóm.
Mà Lôi Kiếm vốn ít nhất là có thể khiến đỉnh đầu Nghiêm Cửu Thiên trọng thương, vậy mà lại rơi vào khoảng không. Nguyên nhân chủ yếu chính là vì khoảng cách không gian giữa hắn và Nghiêm Cửu Thiên đột nhiên tăng lên, không có chút dấu hiệu báo trước nào.
Một khắc đó, Diệp Mặc khẳng định khoảng cách không gian tăng lên này không phải do Nghiêm Cửu Thiên lui lại mà có thể làm được, hắn khẳng định Nghiêm Cửu Thiên không cách nào luì lại, hơn nữa hắn cũng khẳng định không gian tăng thêm kia là vô căn cứ sinh ra. Giống như Phệ Hư Trùng chín đầu nuốt chửng không gian, không gian kia vô duyên vô cớ biến mất vậy. Mà bây giờ, không gian kia vô duyên vô cớ lại nhiều ra rồi.
- Không Gian Pháp Tắc...
Diệp Mặc kinh hãi kêu lên.
Nháy mắt hắn liền hiểu ra, Nghiêm Cửu Thiên - một Huyền tiên hậu kỳ tầm thường, mà lại lĩnh ngộ được một ít Không Gian Pháp Tắc, điều này đúng là quá đáng sợ. Đây là thứ mà chỉ Vị Tiên đỉnh cao mới có thể lĩnh ngộ được, muốn lĩnh ngộ cái này ít nhất phải là Tiên Vương trở lên. Hơn nữa còn phải là Tiên Vương tư chất nghịch thiên, nhưng Nghiêm Cửu Thiên là cái thá gì? Một Huyền tiên hậu kì mà thôi.
Cái này không giống với Phệ Hư Trùng chín đầu, loài trùng kia là thiên phú thần thông, mà Nghiêm Cửu Thiên thì lại chân chính lĩnh ngộ được loại không gian thần thông này.
Diệp Mặc cũng biết vì sao trước đó hắn cảm giác trên người Nghiêm Cửu Thiên có một thứ gì đó đáng sợ rồi, thì ra là tên này lại ngộ được một ít Không Gian Pháp Tắc.
Thịch...
Diệp Mặc còn chưa dứt lời, thương ảnh màu đen bị Tử Đao bổ ra lại phân tách ra, vẫn không biến đổi cứ thế đâm trúng ngực Diệp Mặc.
Thương ảnh màu đen mang theo một dòng máu tươi, lại không cách nào xuyên qua ngực Diệp Mặc. Nhưng máu tươi văng tứ phía lại không ít hơn Nghiêm Cửu Thiên chút nào.
- Công nhận ta là đạo giả, có được ta truyền thừa, bái nhập môn phái của ta... quỳ xuống...
Thanh âm liên miên không ngừng, tiếng vọng không ngừng trong đại điện. Trống rỗng, rồi mỗi một âm thanh lại đều đánh vào sâu trong linh hồn người nghe.
Trong lòng Diệp Mặc nổi lên một loại cảm giác thành kính mãnh liệt, thậm chí muốn quỳ xuống bái lạy. Nhưng sau một khắc Tam sinh quyết kéo theo Tiên Nguyên lưu động, trực tiếp khiến hắn lại rùng mình một cái. Không đợi hắn có phản ứng, Chân Băng Du vậy mà lại chạy ra khỏi Phi Tuyết Châu.
Trong khoảnh khắc Chân Băng Du lao ra khỏi Phi Tuyết Châu, liền bị Diệp Mặc túm lại, hắn không đợi Chân Băng Du quỳ xuống, trực tiếp đánh ngất cô luôn, lại lần nữa ném cô vào trong Phi Tuyết Châu.
Diệp Mặc nhắm mắt lại, Tam sinh quyết bắt đầu điên cuồng vận chuyển, thanh âm mới rồi còn không ngừng quanh quẩn trong đầu vậy mà lại từ từ tiêu tán đi. Thanh âm kia vẫn còn quẩn quanh trong đại điện, nhưng đối với Diệp Mặc đã không còn bất kỳ sự quấy nhiễu nào nữa.
Sau một hồi lâu, Diệp Mặc mở to mắt, lại phát hiện toàn thân đã ướt đẫm. Thanh âm ‘Công nhận ta là đạo giả’ kia chưa hề ngừng lại, nhưng ảnh hưởng đối với hắn đã cực kỳ bé nhỏ rồi.
Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, lúc này e rằng đều đã quỳ xuống rồi, cho dù là Nghiêm Cửu Thiên kia, Diệp Mặc đoàn chừng y sẽ không cách nào may mắn tránh khỏi. Mình đánh đuổi y đi, nói không chừng là giúp y một tay rồi.
Nhưng Diệp Mặc quanh năm tu luyện dưới Khổ Trúc, Tam sinh quyết lại là công pháp hỗn độn do trời đất cùng sinh ra. Tâm trí của hắn từ lâu rồi đã được Khổ Trúc tôi luyện vững vàng như bàn thạch, ngay cả tâm ma cũng không cách nào xâm chiếm được. Cho nên trong tình huống này, hắn vẫn có thể nén nhịn không quỳ xuống tiếp nhận truyền thừa.
Công pháp mà Diệp Mặc dùng Tam sinh quyết khai triển đã có hơn mấy chục, tuy hắn chưa từng tiếp xúc với cao thủ chứng đạo, nhưng lý giải về ‘Đạo’ thì lại không phải là một gã ngốc.
Bởi vì hạt giống Chứng đạo mà lúc trước Bành Cảm Đương nói, Diệp Mặc còn thường dùng Tam sinh quyết khai triển diễn sinh xem chứng đạo là như thế nào. Tuy hắn biết mình cũng khai triển không ra thứ gì đâu, nhưng dù sao cũng còn hơn nhiều so với hoàn toàn không biết gì cả. Trên thực tế hắn không biết rõ chứng đạo là như thế nào, nhưng mà cũng biết một chút.
Tam sinh quyết cho rằng, “Đạo giả tự sinh, đại Đạo giả do vạn vật sinh, Đạo - Diễn là một, một là vạn vật”.
Có lẽ trong vạn vật này bao gồm cả mình, nhưng Diệp Mặc lại biết rõ, bất kì ‘đạo’ nào đều không có khả năng chứng được từ trên người người khác. Chứng đạo trước giờ đều phải dựa vào nghị lực lớn, trí tuệ lớn, cơ duyên lớn... của bản thân.
Mà câu đầu tiên của những lời này đã có vấn đề, ‘công nhận ta là đạo giả...’ há chẳng phải là hoàn toàn tương phản với lý giải về ‘Đạo’ của hắn sao?