Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1663 : Bạch quang trùng thiên
Ngày đăng: 06:05 22/04/20
Tiên nguyên lực trong cơ thể Diệp Mặc không ngừng quay cuồng, không thể tấn công thêm lần nữa, còn thương thế của tên Đại Chí Tiên kia cũng rất nghiêm trọng, nên cũng không dám công kích Diệp Mặc một lần nữa. Y lúc này liền lấy ra mấy viên đan dược rồi uống vào, đồng thời trong nội tâm y cũng kinh hãi không thôi. Y làm sao có thể ngờ rằng lại có một tên Huyền Tiên trung kỳ đáng sợ đến như vậy. Nếu sớm biết là Diệp Mặc đáng sợ như vậy, thì y tuyệt đối sẽ không tự động tìm tới gây phiền, mà y sẽ lập tức bỏ đi ngay sau khi tránh thoát được đòn ám toán của vị nữ tiên kia.
Tuy Diệp Mặc biết tốc độ khôi phục của mình nhanh hơn so với đối phương, nhưng hắn cũng không dám để cho một Đại Chí Tiên sử dụng đan dược để trị thương cho xong rồi trở lại đánh hắn. Một khi thương thế của tên Đại Chí Tiên này dần khôi phục thì hắn xong đời rồi. Rèn sắt phải rèn ngay khi còn nóng, huống chi người này chính là kẻ đã chủ động muốn giết Diệp Mặc hắn.
Cho nến hắn căn bản là không hề chờ đan dược của tên Đại Chí Tiên kia tan ra, thì đã đánh ra Lôi kiếm rồi.
Rầm rầm rầm…
Lôi kiếm không ngừng hạ xuống, rậm rạp và chằng chịt nổ vang trên không trung, sau đó giống như một cơn gió lốc tập trung lại rồi hạ xuống. Theo Lôi kiếm của Diệp Mặc đánh ra, thì tiên nguyên lực của hắn cũng dần dần bình ổn trở lại.
Còn tên Đại Chí Tiên kia vốn đã bị thương nay càng nghiêm trọng hơn nữa, y sao có thể đối phó được với loại Lôi kiếm còn đáng sợ hơn cả Lôi Kiếp này nữa chứ. Nếu như là lúc y còn chưa bị thương, thì loại Lôi kiếm này mặc dù nhiều, nhưng thực sự cũng không đáng để y đặt trong mắt. Nhưng thực tế thì hiện tại y không thể được, hiện tại thương thế của y rất nghiêm trọng, còn chưa khôi phục lại, thậm chí ngay cả biện pháp chạy trốn tốt hơn, thì y cũng không hề có. Dưới tầng tầng lớp lớp Lôi kiếm của Diệp Mặc đánh tới, thì y cảm thấy quả thực là họa vô đơn chí.
Miễn cưỡng lấy ra một tấm lá chắn mà không hề có tiên nguyên lực chống đỡ, nên y cũng không thể kiên trì bao lâu thì bị phá nát rồi. Còn Lôi kiếm của Diệp Mặc thì dường như vẫn liên miên không dứt.
Tên Đại Chí Tiên này càng ngăn cản thì càng kinh sợ. Y phát hiện mình hiện giờ ngay cả một khe hở để chạy trốn cũng không có, không gian xung quanh hoàn toàn bị Lôi kiếm của đối phương trói buộc hết rồi. Nếu như y không bị thương, thì y cũng không coi vào đâu, nhưng bây giờ thì lại hữu tâm nhưng vô lực.
Lúc này thì tiên nguyên lực của Diệp Mặc cũng dần khôi phục lại, nhưng hắn cũng biết rõ rằng Lôi kiếm của mình sẽ không thể nào đủ để giết được đối phương, cho nên Hắc Thạch Cân lại một lần nữa được hắn ném ra.
Đồng thời trong lòng Diệp Mặc thầm hạ quyết tâm. Tuy rằng Lôi kiếm của hắn rất lợi hại, nhưng lại quá mức tản mát, không thể tập trung lại để thành một chiêu nhất kích tất sát được. Lần này kết thúc, thì hắn nhất định phải tu luyện để cho Lôi kiếm của mình có thể ngưng tụ lại trở thanh một kích có thể giải quyết dứt điểm được đối thủ. Hiện giờ hắn đã không hề thiếu chiêu thức công kích trong phạm vi lớn rồi, thứ mà hắn thiếu chỉ có duy nhất là loại sát chiêu nhất kích tất sát mà thôi.
Cảm nhận được khí thế của Diệp Mặc càng ngày càng mạnh, thì trong mắt tên Đại Chí Tiên kia liền lộ ra sự tuyệt vọng. Y đâu thể ngờ rằng hôm nay mình lại bị một tên Huyền Tiên giết chết chứ? Ở đâu mà lại chui ra cái loại Huyền Tiên đáng sợ như thế này? Đáng tiếc là y đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi…
- Tao liều mạng mới mày…
Còn Diệp Mặc thì mặc dù chưa có được thần thức mạnh mẽ như của Đại La Tiên, nhưng lại có công pháp Thần niệm cửu chuyển, cho nên hắn có thể đơn giản mà tìm hiểu được bí mật trong ngọc giản. Sau khi miếng ngọc giản kia đã bị khám phá ra bí mật, thì sẽ lập tức tự hủy đi.
Về miếng ngọc bội kia thì Diệp Mặc căn bản cũng không nghĩ ngợi gì. Dù đó là đồ vật mà Sư Kinh Không lưu lại cho hậu nhân, nhưng Diệp Mặc cũng không hề để ý. Vì nếu như hắn có thể gặp được hậu nhân của Sư gia, thì hắn mới có thể đem miếng ngọc bội này tặng lại. Nhưng nếu như hắn không thể nào gặp được hậu nhân của Sư gia, thì hắn không thể bỏ công sức ra để đi tìm được, huống chi hắn biết tìm họ ở đâu bây giờ?
Dù sao thì ngọc giản này cũng là hắn lấy được trong lúc vô tình, thậm chí còn phải mất năm trăm điểm cống hiến nữa, chứ cũng không phải là do Sư Kinh Không lưu lại cho hắn. Đương nhiên đối với việc Sư Kinh Không lưu lại miếng ngọc giản này thì Diệp Mặc vẫn vô cùng cảm kích, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn nhất định phải cất công đi tìm hậu nhân của Sư Kinh Không.
Sư Kinh Không đã chết được bao nhiêu lâu rồi, ai mà biết được? Hơn nữa Diệp Mặc căn bản cũng không biết Sư Kinh Không này là người nơi nào, vậy thì biết đi tìm hậu nhân của y như thế nào đây?
Sau khi thu hồi lại ngọc bội, thì Diệp Mặc liền cố gắng bình ổn tâm tình đang kích động của mình một chút. Sư Kinh Không chỉ dẫn rằng Tịnh linh tâm liên nằm ở giữa một cái hồ, nên hiện tại hắn chỉ cần tìm được cái hồ nước đó là được rồi.
Diệp Mặc hiểu rõ rằng muốn tìm được cái hồ nước đó tại Khổng Cát sơn mạch này là điều không hề dễ dàng, vì nếu dễ dàng như vậy, thì Tịnh linh tâm liên đã sớm bị người lấy đi rồi, đâu còn đợi hắn tới để chia phần nữa?
Khi Diệp Mặc đang nghĩ về cái hồ nước kia, thì đột nhiên lại nhớ tới lời đối thoại của hai tên Huyền Tiên lúc nãy. Một người trong đó đã nói rằng y nhìn thấy được hiện tượng ‘Bạch quang trùng thiên’, đó chẳng phải chính là dấu hiệu phù hợp với thời điểm Tịnh linh tâm liên thành thục hay sao?
Dấu hiệu thứ nhất khi Tịnh linh tâm liên chính là hiện tượng ‘Bạch quang trùng thiên’, thứ hai là sương trắng mênh mông. Đợi tới khi dấu hiệu thứ hai xuất hiện, thì cơ hồ là tất cả mọi người đều sẽ biết Tịnh linh tâm liên xuất thế.
Tuy rằng Khổng Cát sơn mạch không nhỏ, nhưng một khi có người biết việc Tịnh linh tâm liên xuất thế, thì đâu còn có phần của Diệp Mặc hắn nữa? Cho dù hắn có là Đại La Tiên thì cũng không được.
Nghĩ tới đây, thì trong nội tâm của Diệp Mặc lập tức vội vàng hẳn lên, nhanh chóng biến thành một đạo độn quang bay dọc theo hướng mà hai tên Huyền Tiên trước đó đã rời khỏi.
Tuy hắn không biết cái hồ nước kia ở chỗ nào, nhưng người được gọi là Mi huynh kia đã nhìn thấy được dấu hiệu xuất thế đầu tiên của Tịnh linh tâm liên, cũng có nghĩa là y biết rõ vị trí đại khái của Tịnh linh tâm liên rồi.
Một lúc lâu sau, thì Diệp Mặc đã hoàn toàn tiến vào trong Khổng Cát sơn mạch. Mà lúc này ngoại trừ các bụi gai mọc dầy đặc tứ phía, thì chỉ có cây cối đang bị gió thôi lung lay, đâu còn chút bóng dáng nào của hai tên Huyền Tiên kia nữa? Về phần cái hồ nước lớn kia, thì sau khi Diệp Mặc mở rộng thần thức ra cũng chẳng thấy được chút dấu vết nào.