Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1702 : Thiếu gia bị bỏ rơi

Ngày đăng: 06:05 22/04/20


Diệp Mặc không nhắm mắt trầm tư giống như lần lĩnh ngộ Hư không quyền trước, hơn nữa còn ném Hắc Thạch Cân ra một cách điên cuồng, liên tục công kích về bốn phía không gian xung quanh. Trong nhất thời, toàn bộ không gian đều bị Hắc Thạch Cân đánh vào, khắp nơi đều là thần thức Tiên nguyên tung hoành, thậm chí ngay cả thần thông quy tắc nơi này cũng bị Hắc Thạch Cân phá hư, trở nên mất trật tự.



May mắn là ở đây không có tiên yêu thú hay người nào khác cả, nếu không chắc chắn là phải tự nhận mình xui xẻo gặp phải tai ương rồi.



Khi Tiên nguyên của Diệp Mặc gần như cạn kiệt, thậm chí cả thần thức cũng giảm đi chín thành, thì Hắc Thạch Cân của hắn mới trùng xuống. Nhưng bỗng nhiên Hắc Thạch Cân lại không chút dấu hiệu nào mà biến mất rồi xuất hiện ở ngoài mấy ngàn mét, đồng thời đập xuống một phát, trước sau đều không hề nhìn ra chút khoảng cách thời gian nào.



Diệp Mặc lập tức ngừng lại ngơ ngác nhìn Hắc Thạch Cân của mình. Hắn không ngờ lại lĩnh ngộ được một loại thần thông mới: “Thuấn sát”! Hơn nữa thần thông này còn có quan hệ với không gian pháp tắc. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác được so với thần thông thì pháp tắc còn quan trọng hơn. Đã có pháp tắc, thì sẽ có thần thông.



Sau này khi ném Hắc Thạch Cân ra, không hề có chút dấu hiệu nào thì nó đã xuất hiện trên đỉnh đầu của đối phương rồi, liệu có mấy người có thể phòng bị được? Trừ phi đối thủ có pháp bảo phòng ngự cực mạnh, nếu không thật sự sẽ là Thuấn sát rồi.



Diệp Mặc thở ra một hơi. Chiêu này sau gọi là Thái sơn áp đỉnh đi. Chỉ là nó tiêu hao lượng thần thức quá lớn, nên tốt nhất là giữ lại làm chiêu bảo mệnh thôi. Thu hồi Hắc Thạch Cân lại, Diệp Mặc cũng không tiếp tục nghiên cứu công pháp thần thông nữa, lúc này hắn đang nghĩ nếu bản thân có thể giống như chiêu Thái sơn áp đỉnh, có thể trực tiếp dùng không gian pháp tắc chạy trốn, chớp mắt đã là cả vạn dặm, vậy thì còn ai có thể bắt được hắn nữa?



Diệp Mặc không biết Thuấn di, càng không biết ‘Na di’. Nhưng hắn đã từng nghe nói qua, ‘Na di’ là thủ đoạn của đại thần thông, có thể trực tiếp đi từ tinh cầu này tới tinh cầu khác, thậm chí từ một Thiên Vực này tới Thiên Vực khác. Diệp Mặc cũng hiểu rằng với tu vi hiện tại, muốn ‘Na di’ căn bản là không có khả năng. Cho dù là có đại thần thông nào tận tay chỉ dạy cho hắn thì hắn cũng không thể lĩnh giáo được. Nhưng hắn có thể tự mình nghiên cứu về Thuấn di mà, biết đâu có thể nghiên cứu ra được thần thông Thuấn di.



Ba tháng sau, Diệp Mặc hoàn toàn buông tha mộng tưởng Thuấn di của mình. Hắn không có cách nào để lĩnh hội được thần thông Thuấn di cả, dường như là vẫn còn thiếu một chút gì đó. Nhưng hắn cũng không yêu cầu được tiến vào tầng năm Vấn Đạo Các, vì hắn còn cần phải dung hợp pháp thuật ngũ hành ở tầng bốn này, còn có cả Huyễn vân đao pháp nữa. Hắn đã đắc tội với quá nhiều người, ngoại trừ cách tăng lên tu vi của mình, thì tìm ra một phương thức để có thể chạy trốn đối với hắn cũng cực kỳ quan trọng.



Lại hai tháng nữa trôi qua, Ngũ hành độn pháp của hắn đã đại thành. Bốn tháng sau, Huyễn vân đao pháp đệ cửu đao Thái hồng xuất thế, Huyễn vân đao pháp đại thành.



Dựa theo cách nghĩ của Diệp Mặc, thì hắn không muốn diễn sinh hoàn thiện ra đệ cửu đao của Huyễn vân đao pháp. Vì Huyễn vân đao pháp có thể tung hoành ở Tu Chân Giới, nhưng ở Tiên Giới này thì chỉ giống như là gân gà mà thôi.



Chỉ là khi hắn dung hợp Huyễn vân đao pháp với thần thông, thì hắn mới phát hiện ra là khi Huyễn vân đao pháp của hắn còn chưa đại thành, thì không có cách nào để dung hợp với thần thông cả. Cho nên hắn chỉ có thể hoàn thiện Huyễn vân đao pháp của mình, diễn sinh ra đệ cửu đao Thái hồng.



Thái hồng là chiêu thức duy nhất trong Huyễn vân đao pháp không dùng tên Huyễn vân đao pháp để mệnh danh chiêu thức, cũng là một chiêu duy nhất có xen kẽ giữa pháp thuật và thần thông.



Khi Diệp Mặc hoàn thiện Thái hồng, thì không đợi Diệp Mặc nói gì đã có một cầu thang mầu vàng kim sắc xuất hiện ở tầng bốn. Diệp Mặc biết rằng đây chính là lối đi thông lên Vấn Đạo Các tầng năm. Hiện tại hắn sợ nhất là gặp cái thứ này, vì đợi lát nữa đi lên, sẽ lại là vô số các vấn đề giống nhau nói mãi không dứt.
- Táp Đế đại nhân, van cầu người giữ lại ấu nhi…



Vị phu nhân kia còn chưa nói hết lời, thì trung niên đế vương đã một cước đạp ngã bà xuống dưới khiến bà và thiếu niên kia lập tức ngã lăn xuống thềm đá.



- Tìm một Tu Chân Giới thiếu thốn linh khí mà vứt nó xuống. Nó có thể sống sót hay không thì phải xem vận khí của nó…



Sau khi vị trung niên đế vương kia nói xong câu này thì liền xoay người rời đi.



- Táp Đế…



Vị phu nhân kia liền phát ra một tiếng kêu than giống như là chim Đỗ Quyên vậy, nhưng vị trung niên đế vương kia giống như là không hề nghe thấy, cứ thản nhiên bước đi.



Lúc này lập tức có hai tên cao to tiến về phía thiếu niên kia sau đó mang thiếu niên rời đi, chỉ để lại vị phu nhân vẫn khóc lóc với cõi lòng rỉ máu.







Diệp Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện ra bản thân đã lệ rơi đầy mặt. Trước mặt ngoại trừ ba chữ ‘Luân hồi đạo to tướng ra, thì không còn cái gì nữa.



Thiếu niên kia từng là một kiếp luân hồi của hắn sao? Cái Tu Chân Giới thiếu thốn linh khí kia phải chăng là Đông Huyền Châu? Vậy còn vị đế vương trung niên gọi là Táp Đế kia là ai? Tại sao lại vứt bỏ mình?



Vị phu nhân kia là ai? Vì sao lại bảo vệ cho mình như vậy? Cái hoa viên xinh đẹp kia là nơi nào?



Suốt cả một ngày trôi qua, Diệp Mặc phát hiện bản thân vẫn chưa hề có một cử động từ khi tiến vào Luân hồi đạo các này.