Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1706 : Cây hỗn độn

Ngày đăng: 06:05 22/04/20


Gần trăm triệu tiên tinh cũng biến mất hết sạch, Diệp Mặc tùy tay thu lại mấy trận kỳ, quay đầu nhìn lại hố cát cực lớn bị lôi kiếp cày, vung tay lên, những cát đá bên ngoài hố cát giống như điên cuồng cuộn lấy, ầm ầm trút xuống, trong chốc lát hố cát đã bị lấp đầy.



Một ngày sau, nơi này cũng bị cát đá của sa mạc cuốn cho san bằng, cũng không còn dấu tích gì nữa.



Diệp Mặc cũng không rời khỏi Tây Hoang sa địa, chỉ đổi một hướng khác, tìm một nơi vắng vẻ để chui xuống đất.



Trong Thế giới trang vàng, hắn lấy ra đại đỉnh tám cực đã bị rạn nứt, hắn cảm thấy mình cho dù là Tiên niết thể, cũng cần phải có một pháp bảo phòng ngự, không có pháp bảo phòng ngự, cũng không phải chuyện gì tốt.



Đại đỉnh tám cực cũng đã bị rạn nứt rồi, thần thức của Diệp Mặc cẩn thận kiểm tra một lần phía trên, lúc này mới hiểu tại sao chỉ có thể luyện hóa tới tầng thứ năm cấm chế rồi. Vì đại đỉnh tám cực này chỉ có năm tầng cấm chế, tên đỉnh là Bát Cực Già đỉnh, không ngờ là một hàng nhái.



Hàng nhái mà có thể lợi hại như vậy, có thể thấy Bát Cực Già Đỉnh thật sẽ lợi hại đến mức nào. Diệp Mặc thở dài, cho dù đưa nguyên liệu cho hắn, hắn cũng không luyện chế được ra thứ như này.



Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ đến cái trống lớn của Quan Phi Kiếm, cái trống đó lợi hại như vậy, lại bị Hắc thạch cân đập nứt, phỏng chừng cũng không phải là đồ nguyên bản.



Ngay sau đó Diệp Mặc đã lấy ra cái trống lớn đó, khe hở mà cái trống đó bị Hắc thạch cân đập nứt cũng vẫn còn. Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong, quả nhiên phát hiện bên trong cái trống đó dường như có chút gì đó khác biệt.



Mặt cái trống lớn này nếu như là hoàn hảo không khiếm khuyết gì, Diệp Mặc còn có thể luyện hóa ra cái khác, vì âm thanh của cái trống lớn này tấn công quả thực quá cường hãn. Nhưng bây giờ cũng là đồ hỏng rồi, Diệp Mặc cũng biết năng lực luyện khí của mình chưa có cách nào chữa trị, dứt khoát phá hỏng toàn bộ hai tấm da lớn của hai mặt cái trống đó.



Một thẻ tre màu đen được dính vào một bên của chiếc trống, Diệp Mặc tiện tay lấy thẻ tre đó ra. Lại phát hiện cái thẻ này mặc dù được làm đơn giản từ trúc, nhưng loại trúc đen này thì lại không biết là nguyên liệu gì. Không ngờ lại cứng rắn hơn nhiều so với ngọc giản. Có thể khẳng định, loại tre đen này là một thứ luyện khí tốt.



Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong thẻ đen đó, trong ngọc giản đó có chữ viết:



- Người nhận được truyền thừa của Hạo Thiên ta, phải thay ta giết Long Hà đại đế, Huyết đỉnh đại đế, Táp Không đại đế. Nếu không làm được, thì Tâm ma sẽ đốt ngươi đến chết…



Diệp Mặc cười khẩy một tiếng, căn bản cũng không thèm nhìn đồ phía dưới, Vụ Liên Tâm hỏa cũng đã phóng ra, đồng thời dưới sự vận chuyển của Tiên nguyên, ngọc giản màu đen đó cũng răng rắc biến thành mảnh vỡ trong tay Diệp Mặc.



Bất luận Hạo Thiên kia là ai, truyền thừa của lão có tài giỏi như nào, nhưng muốn mình thề mới có thể lấy được truyền thừa, có mà nằm mơ.



Cho dù hắn không bị tâm ma quấy nhiễu, Diệp Mặc cũng không muốn thề lời thề như này. Loại truyền thừa như này không lấy được cũng chẳng sao, ba vị Tiên đế đó không cần phải hỏi, ai ai cũng là người cực kỳ khó xử lý. Diệp Mặc cũng không ngu gì mà nghĩ mình nhận truyền thừa Hạo Thiên này, là có thể giết chết được ba vị kia.



Huống chi hắn và ba người còn lại căn bản cũng không quen biết gì, dựa vào cái gì mà đi giết họ? Bọn họ có ân oán với Hạo Thiên thì liên quan gì đến Diệp Mặc hắn?
Sau khi đi một vòng, nguyên thần của quanh ảnh kia mới dừng lại, sau đó nói với Diệp Mặc:



- Anh có thế giới hỗn độn, có Khổ Trúc là một trong thập đại linh căn, còn có cây hỗn độn, anh đúng là người quá may mắn, tương lai, tương lai…



Quang ảnh kia cuối cùng cũng không nói ra, tương lai của Diệp Mặc thế nào.



Diệp Mặc ho khan một tiếng, ngắt lời của nguyên thần Hạo Thiên nói:



- Cái gì là cây hỗn độn, ông còn chưa trả lời tôi.



Giọng nói của nguyên thần Hạo Thiên bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, thậm chí bắt đầu có chút tôn kính, từng câu từng chữ nói:



- Cây hỗn độn cũng tên là cây Vũ trụ, đồng thời còn gọi là cây tính mạng, vì cây hỗn độn chính là hạt giống hỗn độn tử mông nảy mầm lớn lên…



- Cái gì?



Diệp Mặc kinh ngạc đứng lên, một lúc lâu sau mới không dám tin lại hỏi:



- Ông nói trong vũ trụ chỉ có duy nhất một hạt giống hỗn độn tử mông bị tôi lấy được rồi?



- Chính xác là như vậy, cây hỗn độn này chính là hạt giống hỗn độn tử mông nảy mầm lên. Nhưng cây hỗn độn của anh vẫn chưa là của anh, vì nó còn chưa nhận chủ. Một khi thứ này của anh bị lộ ra ngoài dù tí ti, thì anh sẽ chết không có chỗ chôn. Không có ai có thể kìm chế được mà không cướp đi đồ của anh, tôi cũng không thể.



Nguyên thần của Hạo Thiên thở dài một tiếng.



Diệp Mặc làm sao không biết thứ này của hắn lộ ra cũng chính là chết? Bây giờ nguyên thần của Hạo Thiên nói như vậy, hắn cũng không có chút kỳ quái nào.



- Làm thế nào để cây hỗn độn nhận chủ?



Diệp Mặc lập tức hỏi.