Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1727 : Là ai?
Ngày đăng: 06:06 22/04/20
- Khoan đã!
Một giọng nói trong trẻo đột ngột đã cắt ngang động tác của Ninh Nga Tiên tử.
Lúc này Kế Khôn mới phát hiện trước mắt đột nhiên có thêm một người, một tiên nữ thoạt nhìn tuổi tác còn trẻ hơn so với cô. Nhưng lập tức cô liền kinh hãi phát hiện, mình căn bản là nhìn không thấu tu vi của đối phương.
Ninh Nga cũng nhìn thấy người vừa tới, vội vàng thi lễ nói:
- Ninh Nga bái kiến Nhân Dạng sư thúc...
Ninh Nga Tiên Tử với tư cách là Thánh nữ, thân phận đương nhiên cao quý, nhưng thân phận có cao quý đến đâu, gặp tổ sư của môn phái thì vẫn phải có lễ độ. Tiên nữ mới tới trước mặt đây, thoạt nhìn tuổi tác so với cô còn nhỏ hơn, trên thực tế đã là cùng lứa với sư tổ Phiêu Miểu Tiên Trì, tu vi đã đạt đến Tiên Tôn sơ kỳ. Ninh Nga gọi nàng sư thúc, là vì thân phận của Ninh Nga không tầm thường, những người bình thường dưới Tiên vương, đều sẽ gọi nàng là sư tổ.
Tiên nữ tên là Nhân Dạng này có chút nghiêm túc nhìn Ninh Nga nói:
- Ninh Nga, con với tư cách là Thánh nữ của Phiêu Miểu Tiên Trì ta, mặc dù có tự do nhiều nhất. Nhưng có một số việc, con cũng phải suy nghĩ trước khi làm. Gần đây con đã liên tục mấy lần... Ai...
Nhân Dạng cuối cùng cũng không nói ra mấy lần phạm lỗi của Ninh Nga, trên thực tế nàng một mình dùng giọng điệu dạy dỗ nói với Thánh nữ, đã là trái với môn quy của Phiêu Miểu Tiên Trì rồi. Tuy nàng hiểu rất rõ, Ninh Nga đã không thích hợp làm Thánh nữ của tiên trì nữa rồi.
- Vâng, Ninh Nga ghi nhớ.
Tuy thân phận của Ninh Nga Tiên Tử cao hơn một chút so với Nhân Dạng, nhưng cô lại kính cẩn đáp.
- Lộng Nguyệt Đế Tông, Kế Khôn bái kiến Nhân Dạng Tiên Tôn.
Kế Khôn vội vàng ở một bên vái chào, cô nghe thấy cái tên Nhân Dạng, lập tức liền biết đối phương là ai rồi. Tiên Tôn của Phiêu Miểu Tiên Trì, Nhân Dạng Tiên Tôn.
- Vụ Loan bái kiến Nhân Dạng tổ sư.
Vẫn luôn đứng ở bên cạnh, Vụ Loan cũng nhanh chóng tới hành lễ.
Ngắm thân thể cân xứng vô cùng rắn chắc của mình, Diệp Mặc hài lòng tự nhủ:
- Cũng không tệ, thân thể như này, chắc chắn là Tố Tố các nàng rất hài lòng đây.
Mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút tự yêu bản thân, may mà ở đây không có người. Diệp Mặc nhìn Phiêu Miểu tuyền dưới chân, tự lầm bầm nói:
- Ta cần phải dùng biện pháp gì, mới có thể đem đi một ít nước suối ở nơi này đây?
- Cho dù ngươi mang đi cũng vô ích, người trẻ tuổi, làm người phải nên biết đủ. Còn nữa, ta ghét có người ở trước mặt ta đỏng đảnh làm dáng.
Một giọng nói đột ngột truyền tới.
Diệp Mặc nhất thời hoảng hốt, lập tức kinh hãi hỏi:
- Là ai?
Có người ghé vào lỗ tai hắn lên tiếng, vậy mà hắn lại tìm không thấy thanh âm là từ đâu tới, tu vi này thật là quá đáng sợ đi.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi có thể đến trước mặt của ta, ta liền cho ngươi một vận may lớn.
Giọng nói kia lại truyền tới, tựa như ngay bên cạnh Diệp Mặc, lại tựa như từ một nơi rất xa xăm.
- Ngươi đang ở đâu?
Diệp Mặc tỉnh táo lại, lập tức lấy quần áo ra sắp sửa mặc vào, đồng thời thần thức cẩn thận quét ra. Ở đây thần thức bị hạn chế, không có cách nào quét đến chỗ xa hơn, nhưng mười mấy thước chung quanh, Diệp Mặc vẫn có thể quét đến.
Kết quả đương nhiên là không phát hiện ra cái gì cả, ở đây ngoại trừ nước Phiêu Miểu tuyền mờ ảo ra, thì chỉ có sương mù lượn lờ trong không trung trên Phiêu Miểu tuyền mà thôi.