Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 175 : Gặp lại Vân Băng

Ngày đăng: 05:48 22/04/20


Không thể không nói Lâm Long làm việc rất nhanh, chưa đầy một tiếng đồng hồ, Lâm Long đã dẫn cô bé đấy đến.



Diệp Mặc cẩn thận nhìn đi nhìn lại cô bé này, đúng là cô bé đã gặp lần trước ở nhà Vân Băng, bộ dạng cô bé quả thật rất đáng yêu, diện mạo thanh tú. Cô bé dường như biết mình có cái gì đó không đúng, ánh mắt cô bé lộ vẻ sợ hãi, nhưng tuyệt đối không mở mồm nói câu nào.



Diệp Mặc thầm than một tiếng, cô bé này thật thông minh, cô bé này biết lúc này mình đang rơi vào thế yếu.



-Em tên là gì? Nguồn tại http://Truyện FULL



Diệp Mặc hỏi.



Cô bé mím môi không trả lời.



Diệp Mặc lại đành phải nói:



-Anh quen biết với mẹ em, có muốn anh dẫn em đến chỗ mẹ em không?



-Anh lừa em?



Lần này cô bé trả lời rất nhanh, giọng cao vút, trong trẻo.



Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:



-Anh không có lừa em, mẹ em tên Vân Băng, mẹ em đã từng cứu anh. Cũng là cô giáo của anh, nếu như em tin anh, thì anh sẽ dẫn em đến chỗ mẹ.



-Anh quen mẹ em thật sao? Em là Đình Đình, nếu anh thực sự có thể dẫn em đến chỗ mẹ, thì em sẽ đồng ý đi cùng anh.



Cô bé này rõ ràng là đã tin lời Diệp Mặc nói, nên chắc chắn cô cũng đã biết một chút về tình hình của mẹ mình.



Diệp Mặc vẫn không trả lời, chiếc điện thoại hắn để ở bàn đột nhiên đổ chuông. Chiếc điện thoại này từ khi Hàn Tại Tân giao hắn đến nay, hắn chưa từng cần đến, lúc nào cũng để nằm trong nhẫn trữ vật, cho dù có người gọi đến cũng không thể nghe được, không ngờ vừa lấy ra, đã có người gọi đến rồi.



Diệp Mặc lập tức nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vui mừng.



-Thủ trưởng, đã thông rồi.



Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng của Hàn Tại Tân



-Ông em Diệp Mặc, điện thoại này của cậu quả thật là rất khó gọi, may mà hôm nay đã gọi được rồi.



Diệp Mặc nhíu mày, hắn chỉ sợ Hàn Tại Tân tìm hắn có chuyện gì.


Sau khi khóc lóc một hồi, Vân Băng đã lấy lại được tinh thần, cô cũng đã có phản ứng trước những sự việc đang diễn ra, trong mắt bộc lộ sự hoảng sợ.



-Đi? Muốn đến nhà họ Âu thì đến, muốn đi thì đi sao? Anh nghĩ quá đơn giản rồi đấy.



Người đàn ông trung niên này hừ một tiếng.



Anh ta vừa dứt lời, một gã thanh niên có đôi mắt híp tịt bước ra, còn có một người đàn ông chừng 50 – 60 tuổi, sau lưng ông già là một người đàn ông chừng 30 tuổi, vừa nhìn đã biết thân thủ người này cũng không tệ rồi.



Tên thanh niên có đôi mắt híp tịt liếc nhìn Diệp Mặc một cái rồi mới lên tiếng:



-Vân Băng, nếu như anh tôi đã không cần cô nữa thì cô lấy tôi đi. Chỉ cần cô lấy tôi, chuyện gì tôi cũng có thể giúp cô được.



-Khốn khiếp.



Lúc này ông già kia mới mở miệng nói.



Tên thanh niên này cũng chẳng coi ra gì, tiếp tục nói:



-Không phải anh đã đi Mỹ rồi sao, hơn nữa thực sự là con rất thích Vân Băng.



Ông già đó không để ý đến tên thanh niên này, quay sang nhìn Vân Băng và Đình Đình, rồi nói:



-Đình Đình, con nói cho ta biết, có phải người phụ nữ hư hỏng bên cạnh con đem con đi không?



-Ông mới là người xấu, đây là mẹ con.



Đình Đình nắm chặt lấy tay Vân Băng.



Ông già đó không để ý tới Đình Đình, quay sang nhìn Diệp Mặc nói:



-Nhà họ Âu của ta tuy không phải là một gia tộc lớn ở Yến Kinh, nhưng không phải nơi muốn đến là đến muốn đi là đi. Phụng An, lập tức gọi điện cho Húc Nghiệp, trực tiếp giao tên này cho cảnh sát xử lí.



Người đứng đằng sau ông già này lập tức rút điện thoại ra.



Diệp Mặc cười nhạt một tiếng.



-Bất kỳ là nơi nào, Diệp Mặc tôi muốn đi thì không có người nào có thể ngăn lại được.



-Nhà họ Âu các người cứ cho là một trong năm đại gia tộc lớn ở Yến Kinh đi, Diệp Mặc tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ông có thể ngăn cản được tôi sao!?