Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1759 : Thần khí lò luyện đan
Ngày đăng: 06:06 22/04/20
Nếu như không phải Hướng Trường Ung ngữ khí thành khẩn, thái độ chân thành tha thiết, thì cũng không có ai tin đây là sự thật, những người trong này đều còn cho rằng Hướng Trường Ung cố ý nói cho mát mặt.
Thấy trong phòng vẫn còn trầm mặc, Hướng Trường Ung cũng rất ngại ngùng. Đành phải lần nữa thành khẩn nói:
- Anh Tề, không biết suy nghĩ của anh thế nào?
Tề Bắc Thương mặc dù uống hơi say rồi, nhưng trong nháy mắt gã liền tỉnh lại, Tiên nguyên cổ động, chút hơi rượu đó cũng sớm biến mất, gã lập tức hiểu Hướng Trường Ung đến chủ động xin lỗi cầu hòa với mình, chắc là có liên quan gì đó đến Diệp Mặc.
Đối phương chủ động đến xin lỗi, Tề Bắc Thương đương nhiên cũng sẽ không từ chối, vội ôm quyền nói:
- Hóa ra là có người xúi giục, nếu như anh Hướng đã đến xin lỗi rồi, thì chút chuyện nhỏ này coi như xong. Nào, anh Hướng mời anh một chén.
Mặc dù chỉ là lời mời nhỏ nhoi, nhưng lời nói của Tề Bắc Thương cũng coi như khiến Hướng Trường Ung đỡ lo lắng.
Hơn nữa sau khi nói xong lời này, Tề Bắc Thương cũng đã rót cho Hướng Trường Ung một chén rượu. Lúc này mấy người Quý Thư cũng hiểu ra, đối phương đúng là đến xin lỗi.
Hướng Trường Ung rất không muốn uống rượu trong này, nhưng lại sợ Diệp Mặc cho rằng y xin lỗi không thành khẩn, vội vàng đến uống một hơi cạn sạch rồi nói:
- Tất cả những gì không vui và hiểu lầm, chúng ta uống xong chén rượu này là cho đi hết.
Tề Bắc Thương tâm trạng cực kỳ vui vẻ, vội cười ha hả nói:
- Đương nhiên, anh Hướng lòng dạ khoáng đạt, Tề mỗ vô cùng khâm phục, chút hiểu lầm này có là gì đâu.
Hướng Trường Ung lúc này mới yên tâm, lập tức ôm quyền nói:
- Đã như vậy, vậy Hướng mỗ xin cáo từ.
Hướng Trường Ung quay người đi tới cửa, lại nhớ ra cái gì đó lại quay đầu lại nói:
- Anh Diệp quay về nếu như rảnh, Hướng mỗ hoan nghênh anh Diệp đến chơi.
Sau khi nói câu đó xong, Hướng Trường Ung mới chợt nhớ ra lúc trước khi Diệp Mặc chuẩn bị đi đã trả lời y, Tán tu Diệp Mặc.
Cho tới bây giờ y mới hiểu ra ý tứ của câu nói đó, ý của Tán tu Diệp Mặc chính là Diệp Mặc hắn là một Tán tu, tứ hải là nhà. Nếu như mình tiếp tục tìm bạn hắn gây phiền phức, thì Diệp Mặc sẽ không chút do dự mà đối phó với mình, hơn nữa cũng không phiền hà gì.
- Anh bạn, lò đan này rất quan trọng với tôi, anh ra giá đi, tôi muốn mua lại của anh.
- Nếu như anh nhất định muốn mua, vậy thì tôi chuyển nhượng cho anh là được rồi…
Diệp Mặc nhíu mày nói, hắn có chút không tin tên Đại La Tiên này lại có thể mua được.
Tên Đại La Tiên kia thấy Diệp Mặc muốn nhượng lại lò đan kia, lập tức hưng phấn nói:
- Được, cám ơn anh bạn.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Trước tiên không cần nói cám ơn, giá của lò đan này rất cao, nêu như anh không thể trả nổi, thì cũng đừng trách tôi nhá.
- Anh nói đi.
Tên Đại La Tiên kia quyết tâm nói, y tin rằng lấy của cải nhà mình ra, tên Đại La Tiên sơ kỳ trước mặt này cũng ngây hết cả người.
Diệp Mặc gật đầu:
- Vậy tôi ra giá là một đoạn Tiên linh mạch cực phẩm là được rồi, nếu như anh có thể lấy ra một đoạn Tiên linh mạch cực phẩm hoàn chỉnh, thì lò đan này anh có thể lấy đi.
Diệp Mặc cũng không biết một lò đan Thần khí hạ phẩm và một Tiên linh mạch cực phẩm cái nào đáng giá hơn, nhưng hắn chắc rằng cái giá của mình cũng không tính là khoe khoang khoác lác. Đối với một số tông sư Tiên đan cao cấp cấp bách cần một lò đan, có lẽ giá trị của lò đan này mới là vô giá.
Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, Tiên linh mạch cực phẩm mới là thứ quan trọng hơn. Vì hắn có một lò Thần nông rồi, nếu không, cho dù là vài đoạn Tiên linh mạch cực phẩm đi nữa hắn cũng sẽ không bán. Hắn không tin tên Đại La Tiên này lại có thể lấy ra, nếu như đối phương có thể lấy ra thật, thì sẽ bán lò đan này cho y.
- Anh…
Tên Đại La Tiên mặt xanh này lập tức tức giận chỉ tay vào Diệp Mặc, rõ ràng y cho rằng Diệp Mặc đang cố ý tiêu khiển y. Đừng nói là Tiên linh mạch cực phẩm, cho dù là Tiên linh mạch hạ phẩm y cũng không có. Tiên linh mạch cực phẩm cho dù là Tiên đế cũng chưa chắc đã có, nghe nói mấy vị Đại đế cũng không phải mỗi người đều có một Tiên linh mạch cực phẩm.
Nhưng vào lúc này, lại có một giọng nói nhu mì vang lên:
- Diệp đại ca, lò đan đó của anh có thể bán cho tôi không? Giá tiền đương nhiên trả theo những gì anh nói.