Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1777 : Tiên nữ tiều tụy trên đường

Ngày đăng: 06:06 22/04/20


- Mịch Vân sư tỷ, tôi thực ra lại có một cách, chỉ có điều không biết cô có đồng ý hay không.



Diệp Mặc nghĩ đến lập tức nói.



Thực ra cách này của hắn để Kế Khôn đi làm là tốt nhất, đáng tiếc là, hắn bây giờ đến mặt của Kế Khôn cũng không thấy. Hơn nữa Kế Khôn bây giờ tự do trong môn phái, tuyệt đối sẽ không so được với Mịch Vân Thánh nữ trước mặt.



- Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý.



Mịch Vân lập tức nói.



Diệp Mặc thấy Mịch Vân đồng ý, cũng không do dự liền nói:



- Cô cần đưa miếng ngọc bài của cô cho tôi trước, tôi phải xuất thành trước, rồi khoảng bảy tám ngày sau tôi sẽ báo cho cô làm thế nào để dẫn tôi vào trong Tiểu thiên thành. Đương nhiên, nếu như cô không tin tôi, thì thôi.



- Tôi đương nhiên tin anh.



Mịch Vân Thánh nữ sau khi nói xong, không chút do dự lấy ngọc bài ra đưa cho Diệp Mặc:



- Ngọc bài đây, anh cầm lấy đi. Còn nơi hẹn, đến lúc đó anh báo với tôi.



- Ngọc bài của cô còn chưa giao nộp?



Diệp Mặc sững sờ nhìn Mịch Vân nói.



Mịch Vân có chút tự đắc nói:



- Tôi giao nộp? Nơi này có ai cần tôi nộp đồ không?



Diệp Mặc lập tức liền hiểu ra, địa vị của Thánh nữ trong Phiêu Miểu tiên trì cực cao, là một trong số mấy người hiếm có của Phiêu Miểu tiên trì. Nếu như cô không đồng ý, quả thực cũng không có ai có thể khiến cô giao đồ ra được.



Còn chuyện Mịch Vân thánh nữ giao đồ cho mình, cô lại càng không cần lo lắng, dù sao cho dù mình muốn độc tài chiếm ngọc giản cũng không được, mười ngày sau, những người muốn đến tiểu thiên vực cũng đều phải tập trung lại. Nếu như chỉ có ngọc bài, thì đừng nói không biết tiểu thiên vực ở đâu, cho dù đến tiểu thiên vực có hay không thì cũng sẽ không biết.



Hai người sau khi trao đổi truyền tin châu, Mịch Vân thánh nữ không hỏi Diệp Mặc muốn đi đâu, Diệp Mặc cũng sẽ không nói.




- Vậy thì xin lỗi.



Diệp Mặc quay người rời đi, đối với một người đàn bà có tính tình như này, hắn cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào. Biết hắn tu luyện Thần Niệm Cửu Chuyển cũng không chỉ có một người, thêm một người nữa cũng chẳng là nhiều.



- Anh nghĩ có thể đi một cách dễ dàng vậy sao?



Hồng Lăng thay đổi bộ dạng thân mật tươi cười vừa này, đứng dậy khua tay, không gian xung quanh liền trở nên chậm chạp.



Một lát sau, một đường Hồng Lăng giống như cái tên của cô được cô phóng ra, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ căn phòng. Dưới Hồng Lăng như này, người bình thường thậm chí đến hít thở cũng khó mà kiên trì được, đừng nói gì đến chuyện phản kích lại.



- Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh đâu…



Hồng Lăng mắt nhìn Diệp Mặc bị trói chặt, không nhanh không chậm nói, chỉ có điều câu này của cô còn chưa nói xong, liền lập tức sững người. Chỉ trong nháy mắt, trong mắt cô liền hiện ra vẻ hoảng sợ.



Tên Đại La Tiên sơ kỳ rõ ràng nhìn thấy Hồng Lăng của cô trói chặt, lại giống như không có bất kỳ ảnh hưởng nào mà đánh ra một quyền. Chỉ trong nháy mắt, khí thế đầy phòng liền bị cuốn lên, không gian không dưới sự khống chế của cô nữa, Hồng Lăng trói chặt không gian trong phòng đó hình như cũng đột nhiên như cây bèo không rễ, bị một quyền này kéo lê.



Quyền này giống như từ hư không bên ngoài vậy, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Mặc dù trong gian phòng bé nhỏ này, cũng không ngừng tản ra khí tức sát cơ hủy diệt. Trong chốc lát khí tức sát cơ liền hình thành một lốc xoáy sát thế. Lốc xoáy sát thế này hoàn toàn cuốn đi Hồng Lăng của cô.



Chỉ trong tích tắc, Hồng Lăng liền chuyển một hướng khác, lại trói chặt lấy thân thể cô, sau đó bị kéo vào trong lốc xoáy sát thế đáng sợ mang theo khí thế hủy diệt kia. Hồng Lăng thậm chí còn có thể tưởng tượng, một khi mình tiến vào trong lốc xoáy đó, thì cũng không còn đường sống nữa.



Sao lại có một Đại La Tiên viên mãn đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ đối phương là Tiên vương sao? Nếu không cho dù là cô chủ quan, cũng không thể nào trong chốc lát lại bước xuống thế hạ phong hoàn toàn. Sắc mặt Hồng Lăng trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt, cô không còn cơ hội để nghĩ đến cái khác nữa.



- Đừng ra tay, vừa nãy tôi không có ý giết anh.



Hồng Lăng trong sự sợ hãi, vội vàng kêu lên, cũng không còn chú ý vừa nãy mình nói những gì nữa.



Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, lốc xoáy sát thế đầy trời kia không còn một chút nào, Hồng Lăng bị pháp bảo của cô trói chặt từ trên không trung hạ xuống, ngã mạnh xuống đất. Lúc này cô mới nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc truyền đến:



- Vừa nãy nếu như cô có ý giết tôi, thì cô sớm đã không còn nữa rồi. Bây giờ nói đi, cô sao biết được tôi tu luyện Thần Niệm Cửu Chuyển?



Công pháp còn chưa hoàn thiện, điều này đối với Diệp Mặc là chuyện quan trọng nhất.