Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1792 : Đại ca uy nghiêm

Ngày đăng: 06:06 22/04/20


Bản thể của em là ‘Băng sâm’. Ở đây có người ngoài tới, cho nên sắp bị hủy diệt rồi, em không còn chỗ nào để trốn nữa.



Đứa bé nói với vẻ hoảng sợ.



Ngươi là Băng sâm vương?



Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi, sau đó lại lập tức cau mày:



- Làm sao ngươi biết ở đây sắp bị hủy diệt?



Băng sâm vương lắc đầu:



- Em cũng không hiểu tại sao mình lại biết, chỉ là em cảm giác được nơi này sắp bị hủy diệt. Cũng có thể là do em đã ở đây thời gian quá dài rồi.



Thần thức của Diệp Mặc mở rộng ra ngoài. Trực giác của hắn rất mạnh, nhưng lần này dường như là không hề có một chút dự cảm nào cả. Tiểu Thiên Vực này sắp bị hủy diệt sao? Đang tốt lành sao lại hủy diệt? Nhưng một lát sau, hắn đã thật sự cảm nhận được một tia bất an trong lòng. Diệp Mặc không biết rằng điều này cũng chỉ là vì lời nói của Tiểu băng sâm tạo thành tác dụng tâm lý với hắn mà thôi.



Lão đại, em cũng có dự cảm giống như vậy. vốn em còn tưởng rằng mình đa tâm, nhưng hóa ra là sự thật rồi.



Vô ảnh đứng bên cạnh nói xen vào một câu. Lần này thì nó lại không lớn tiếng mà quát tháo Băng sâm vương nữa.



Lão đại, anh có thể đưa em rời khỏi nơi này không?



Băng sâm vương rụt rè hỏi một câu.



- Có thể, nhưng hiện giờ ta còn phải đi tìm một số Tiên linh vật, chưa thể đi được.



Nói xong Diệp Mặc liền nhìn tên Băng sâm vương trước mặt. Hắn đương nhiên biết rõ đây là thứ cực tốt, cho dù là dùng để luyện chế đan dược, hay trực tiếp ăn vào, thì cũng có thể giúp hắn thăng cấp lên Tiên Vương mà không gặp chút trở ngại nào, cũng không cần đến cái gì mà củng cố tu vi cả. Không chỉ là Đại La Tiên, mà ngay cả đối với VỊ Tiên hay thậm chí là Tiên Đế thì Băng sâm vương này cũng là loại Tiên linh vật hết sứe cao cấp.



Nhưng Băng sâm vương này đã hình thành linh trí, hơn nữa còn hóa hình rồi, như vậy thì ăn tên Tiểu băng sâm này khác gì ăn một con người chứ? Điều này làm cho Diệp Mặc thật sự là khó có thể tiếp nhận được. Vạn vật đều có linh, một khi linh vật đã biến hóa, thì cũng không khác gì con người cả.



Nghe được Diệp Mặc nói hiện giờ không đi, thì Băng sâm vương lập tức nóng vội. Nhưng nó lập tức nhìn thấy ánh mắt Diệp Mặc, còn có ánh mắt của Vô ảnh ở bên cạnh, cả hai dường như là đang muốn biến nó thành đồ ăn vậy, khiến nó lập tức run rẩy không thôi.



Lão đại, anh có muốn ăn tên Tiểu băng sâm này không?



Vô ảnh ở một bên, không chút ngại ngùng nào mà nói một câu như vậy ngay trước mặt Băng sâm vương.



Diệp Mặc thở dài khoát tay:



- Không cần, vạn vật đều có linh, Băng sâm vương đã tiến hóa, nếu ăn nó thì quá mức vô tình. Hơn nữa nó đã cho chúng ta một tín tức, mà bất luận có phải thật hay không thì chúng ta cũng phải đề phòng.



Đạ tạ lão đại.
Tiểu Sâm rùng mình một cái, rốt cuộc nhịn lại không tiến lên nữa.



Thấy Tiểu Sâm đã sợ rồi, thì Vô Ảnh liền dương dương đắc ý chỉ vài Tiên Dược Viên rồi nói:



- Mảnh Tiên Dược Viên này thì để lại cho chú em. Anh về sau lại trở về dưới Khổ Trúc để ngủ thôi, chú em ở trong Tiên Dược Viên này mà ngủ.



Những Tiên linh thảo này đều cho em sao?



Tiểu Sâm mặc dù đối với những Tiên linh thảo cấp thấp này cũng không thèm để ýj nhưng nó vừa tới đã được coi trọng như vậy, cho nên cảm thấy rất vui vẻ.



Đừng có nằm mộng. Lần trước anh ăn mất vài cọng cỏ cấp ba, không phải, hình như là Tiên linh thảo cấp thấp nào đó, kết quả là lão địa thiếu chút nữa đã đem anh nướng lên ăn rồi. Chú dám động tới mấy cọng Tiên linh thảo này sao?



Vô Ảnh lập tức quát lớn.



Em không dám. Nhưng anh vừa rồi mới nói là cho em?



Tiểu Tham có chút khó hiểu.



Ở đây vốn là do anh trông coi, nhưng hiện taị có chú rồi. Phải nhớ thường xuyên chú ý Tiên linh thảo, một khi xảy ra vấn đề gì, thì lão đại nhất định sẽ đem đi nướng ăn.



Vô Ảnh mở miệng là nướng ăn, khép miệng lại là nướng lên ăn, khiến cho Tiểu Sâm sắc mặt cũng sợ tới mức xanh đi.



Thật lâu sau Tiểu Sâm mới nhỏ giọng hỏi lại:



- Đại cạ, anh giao Tiên Dược Viên cho em, vậy còn anh thì sao?



Vô Ảnh liền đi vài bước về phía Khổ Trúc rồi nói:



- Chú không thấy còn có Khổ Trúc đây sao? Bên kia còn có Hỗn độn thụ nữa, tất cả đều là anh chăm sóc. Chú em chân tay lóng ngóng như vậy, vạn nhất làm hư thì sao?



Anh không phải vừa mới nói là anh cũng không thể tiến gần vào Hỗn độ^raụ trong phạm vi 1000 trượng sao?



Tiểu Sâm nghi hoặc nhìn Vô Ảnh.



Vô Ảnh lập tức á khẩu. Nó cũng không ngờ là trong lời nói của mình có một kẽ hở, cho nên đành phải tỏ vẻ uy nghiêm rồi nói:



- Anh cũng chỉ là chăm sóc từ xa mà thôi, cứ cách một đoạn thời gian thì lại tới xem vài lần.



Tiểu Sâm lập tức bó tay rồi. Nó bỗng nhiên cảm giác được rằng vị đại ca này của mình dường như cũng không phải là hạng người thiện lương gì.