Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1806 : Ai dám giết con trai ta?

Ngày đăng: 06:07 22/04/20


- Băng Du sư tỷ.



Diệp Mặc chỉ thoáng một cái thân mình đã rơi xuống cạnh Chân Băng Du, cười gọi một câu. Chân Băng Du tiến bộ không thể tính là nhanh, cũng không thể tính là chậm. Mình cho cô Độ Ly Thiên Quả, cô đến bây giờ còn chưa thăng cấp Đại Ất Tiên sơ kỳ, đối với tư chất của Chân Băng Du mà nói, đúng là chậm. Theo một góc độ khác mà nói, cuộc sống của Chân Băng Du ở tiên thành Thanh Mạt hình như cũng không tốt.



- Cậu đã trở về.



Chân Băng Du giọng nói có chút run rẩy, lúc trước khi Diệp Mặc sắp đi, cô cũng có chút không muốn, nhưng tuyệt đối không mãnh liệt như lúc này. Mà bây giờ cô đối mặt với Diệp Mặc, lại có một loại cảm giác mãnh liệt tới cực điểm, không cho Diệp Mặc rời đi một mình nữa. Cô thậm chí không biết mình nên tiếp tục gọi Diệp Mặc là sư đệ, hay là gọi tên Diệp Mặc.



Lúc trước cô đối với thú vui xác thịt căn bản là không thèm để ý tới, đối với chuyện Diệp Mặc thấy hết trơn thân thể của cô cũng không thèm để ý. Nhưng lúc này cô lại không có dũng khí lao vào trong ngực Diệp Mặc, sau đó nói, ta vẫn luôn rất nhớ ngươi, cho dù cô vô cùng vô cùng muốn làm như vậy. Sự thay đổi này ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cô không tìm ra nguyên nhân.



Nếu bây giờ bảo cô lại cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt Diệp Mặc, Chân Băng Du khẳng định, cô tuyệt đối sẽ không có dũng khí đó nữa rồi. Đôi khi cô hoài nghi là đạo tâm của mình đã thụt lùi, cũng có lúc cô hoài nghi là đạo tâm của mình đã bị đạo tâm của Diệp Mặc ảnh hưởng.



- Bà ấy là ai?



Diệp Mặc nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc váy màu xanh lá đuổi tới kia hỏi một câu, hắn thấy người phụ nữ váy màu xanh lá đuổi theo Chân Băng Du tới kia, còn tưởng là bạn của Chân Băng Du quen tại tiên thành Thanh Mạt.



Diệp Mặc trong lòng còn đang kỳ quái, trong ấn tượng của hắn, Chân Băng Du tính cách lạnh như băng, không thích kết bạn, sao bây giờ cũng có bạn bè?



Chân Băng Du lạnh nhạt nói:



- Là một phụ nữ muốn tóm ta cho Thiếu thành chủ của bà ấy đùa bỡn.



- Cái gì?



Diệp Mặc ánh mắt lạnh lẽo, không gian chung quanh thậm chí đều lạnh xuống trong nháy mắt, chỉ là một Đại La Tiên hậu kỳ, vậy mà dám lớn lối như vậy.



Người phụ nữ trung niên xinh đẹp bận váy màu xanh lá kia trông thấy Diệp Mặc và Chân Băng Du đang nói chuyện, hơn nữa khí thế của Diệp Mặc hình như bỗng nhiên trở nên lạnh xuống, lập tức rùng mình một cái, xoay người rời đi.



Diệp Mặc không đuổi theo bà ấy, chỉ nhìn Chân Băng Du hỏi:



- Trên người sư tỷ từ lúc nào thì bị người ta đánh kí hiệu thần thức?


Tiên vương Bình Châu trông thấy Diệp Mặc lộ rõ ý muốn giết người, vội vàng nói:



- Thành chủ tiên thành Phi Linh, Tiên Vương Dực Hà đã là Tiên vương hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa sẽ thăng cấp Tiên vương viên mãn, còn là thập đại tiên vương đứng đầu của Tông Phiêu Thiên...



Diệp Mặc đương nhiên biết rõ ý của tiên vương Bình Châu, nhưng hắn há có thể e ngại một Tiên vương hậu kỳ, ý muốn giết người càng lúc càng mạnh mẽ.



- Không, không phải...



La Thần Minh sao có thể đỡ nổi loại sát ý đáng sợ này của Diệp Mặc, nói chuyện càng không ngừng run rẩy,



- Ta tới tiên thành Thanh Mạt nhìn trúng Băng Du, sau đó, sau đó...



- Sau đó thì hạ ký hiệu thần thức trên người cô ấy, chuẩn bị thời điểm ra đi sẽ mang đi đúng hay không?



Diệp Mặc nói xong đưa tay ngay tại trên người Chân Băng Du phất ra một luồng sáng nhàn nhạt.



Tiên vương Bình Châu vừa thấy luồng sáng nhàn nhạt này, lập tức liền biết đây là một cái kí hiệu thần thức. Không khỏi thầm thở dài một tiếng, y có chút tự trách, Chân Băng Du bị người ta nhắm vào, vậy mà y cũng không biết chút gì. Có thể khẳng định, nếu như không có vị Tiên vương tính tình cổ quái này đến đây, tương lai Chân Băng Du mất tích, y nói không chừng trong khoảng thời gian rất dài cũng nghĩ không ra.



Nghĩ đến chuyện Mạc Ảnh cho y cơ hội tiến vào Vấn Đạo vấn đạo, y cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.



- Đúng, đúng ta làm.



La Thần Minh còn muốn dùng cha mình để áp chế đối phương, lại không ngờ mình dưới khí thế của Tiên vương, căn bản ngay cả nói cũng nói không nên lời.



- Nếu là ngươi làm, vậy là được rồi.



Diệp Mặc nói xong đưa tay liền có một luồng sáng nhạt bay ra.



- Ai dám giết con ta?



Một tiếng gầm giận dữ, một bóng người trung niên ẩn hiện vọt ra, một quyền đánh về phía luồng sáng nhạt kia của Diệp Mặc.