Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 187 : Tôi vẫn là trinh nữ

Ngày đăng: 05:48 22/04/20


- Cô em cũng là người đến quán bar, có cái gì phải sợ, đợi lát anh sẽ làm cho cô em thoải mái. Nhiều tiền lắm, yên tâm, anh không phải là thằng ăn xong lau miệng thì đi.



Đóng cửa xong, gã đàn ông bắt lấy Nhiếp Song Song buông lỏng tay ra nói.



- Các người chỗ nào nhìn thấy tôi sợ?



Sắc mặt Nhiếp Song Song bỗng trở nên u ám.



Hai gã đàn ông hơi sửng sốt, vừa nãy khi bọn chúng ở trước cửa nhìn thấy Nhiếp Song Song, sắc mặt của cô rất buồn bã và tỏ ra bất lực, dáng vẻ thuần khiết vô cùng khiến bọn chúng cảm thấy cô gái này nhất định phải kéo vào, sau đó hãy an ủi một lát.



Nhưng bây giờ bọn chúng cảm thấy sắc mặt của cô gái này thay đổi nhanh quá, vẻ buồn bã bất lực, thuần khiết quá đỗi của lúc nãy bây giờ đã trở nên vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn khiến bọn chúng phát ra khí lạnh từ bên trong xương sống. Nếu như đây không phải ở quán bar, bọn chúng còn tưởng rằng gặp phải dã quỷ hoặc là hồ ly tinh ở nơi núi rừng hoang vu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn



- Cô là ai?



Một gã đàn ông khác tiến đến. Cô gái trước mắt vẫn giữ gương mặt đó, nhưng lại cố tình khiến gã cảm thấy lạnh và sợ hãi.



Nhiếp Song Song cười nhạt một tiếng:



- Tôi là ai, ban nãy không phải các người muốn lôi tôi vào hay sao? Bây giờ các người lôi tôi vào lại còn hỏi tôi là ai?



Giọng nói lạnh như băng của Nhiếp Song Song khiến cho hai gã đàn ông rung mình một cái, bỗng nhiên những dục vọng của bọn chúng mất tiêu. Đối mặt với Nhiếp Song Song xinh đẹp như vậy, bọn chúng đã không còn bất cứ dục vọng nào, có thì chỉ là muốn ra ngoài sớm một chút. Chúng vẫn chưa nghĩ thông, cùng một người con gái nhưng trước và sau, thay đổi lại lớn như vậy.



- Chúng tôi đùa đấy, đi thôi, chúng ta ra ngoài.



Gã đàn ông lúc trước bắt lấy Nhiếp Song Song chợt nói, y không muốn một lần nữa đối mặt với Nhiếp Song Song mà lại có cảm giác da đầu của mình có chút run lên.



- Ra ngoài? Tại sao muốn ra ngoài? Các người lôi tôi vào đây chẳng lẽ không muốn làm gì sao?



Nhiếp Song Song bỗng nhiên nói, nhưng vẫn không hề có chút ngữ điệu nào.



- Không muốn, không muốn.



Gã đàn ông tên Tiểu Hùng càng cảm thấy cái lạnh lẽo trong căn phòng, đồng thời cũng muốn mở cửa. Bọn chúng thật sự không muốn phải đối mặt với Nhiếp Song Song nữa.



Nhiếp Song Song cười nhạt một tiếng:



- Các người vẫn đi à?



- Cô nói cái gì?



Gã đàn ông nắm tay cầm cửa vừa mới hỏi được bốn chữ thì cảm thấy như có một thứ giống cây kim dài chọc vào từ đỉnh đầu của y.
- Em xa như vậy trở về, còn không đi ngủ? Ngày mai anh phải rời khỏi Yến Kinh rồi.



- Ngay mai anh đã phải đi rồi? Là về Lạc Thương?



Vân Băng càng thêm lo lắng.



- Không phải, anh đi làm ít chuyện.



Diệp Mặc không tiện nói ra điều mình muốn làm, đành vụng về nói.



- Anh, anh có thể mở điện thoại được không, cho tới bây giờ em vẫn không gọi được cho anh.



Diệp Lăng vốn còn muốn nói chuyện Diệp gia với Diệp Mặc, không ngờ ngày mai Diệp Mặc đã phải đi rồi.



Diệp Mặc không để ý đến điện thoại của hắn mà nghiêm túc nói với Diệp Lăng:



- Diệp Lăng, sau này em đừng có lại gần Nhiếp Song Song ở trường em, biết chưa?



- Vì sao? Anh, cô ấy là hoa khôi của Hoa Đại đấy. Hơn nữa cô ấy không thích khoe mẽ, gặp em rất ít, chẳng lẽ anh quen cô ấy?



Diệp Lăng ngạc nhiên hỏi.



Diệp Mặc thở phảo một cái nói:



- Anh không hiểu cô ấy, nhưng em hãy tin lời của anh không sai đâu.



- Một khi em đã tốt nghiệp ở bên này, nếu như anh vẫn chưa làm xong việc thì em có thể đến Lạc Thương.



- Anh, đợi sau khi anh Tử Phong về, anh nói chuyện với anh ấy nhé. Thực ra em không tán thành việc anh ấy tiếp tục ở lại Diệp gia, nhưng anh ấy lại nói ông nội cũng rất khó. Anh ấy muốn giúp ông một tay, hơn nữa anh ấy còn nói ông nội muốn bắt anh ấy trở về, nguyên nhân lớn là vì anh.



Tuy Diệp Lăng không muốn ở lại Yên Kinh, nhưng một mình Diệp Tử Phong ở đó, cô có chút không yên tâm. Mặc dù bác cả và chú tư đã rời khỏi Yến Kinh, nhưng ai biết những người khác ở Diệp gia có động thủ với Diệp Tử Phong hay không.



Diệp Mặc khẽ gật đầu, Diệp Tử Phong nhìn tinh tường hơn Diệp Lăng một chút, nhưng để hắn đi khuyên Diệp Tử Phong thì không thể, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.



Thấy Diệp Mặc gật đầu không nói, Diệp Lăng chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói:



- Anh, Tử Phong bảo em đưa một số thứ cho anh, nói là có liên quan đến cô.



Cô? Diệp Mặc phản ứng ngay tức khắc, người mà Diệp Lăng nói hẳn là mẹ của mình.