Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1881 : Thôn phệ lĩnh vực
Ngày đăng: 06:07 22/04/20
Mặc dù Diệp Mặc biết vị trí của cung điện kia, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ đi tới đó ngay bây giờ. Lúc này hắn vẫn còn đang trong lúc bế quan, hơn nữa hắn còn mười Tiên linh mạch cực phẩm, vài chục Tiên linh mạch thượng phẩm. Cho nên hắn cũng không tin là hắn không có cách nào tấn cấp đến Tiên Tôn hậu kỳ cả.
Người khác tu luyện đều là dùng Tiên tinh, chỉ có hắn tu luyện là trực tiếp dùng Tiên linh mạch. Một cái Tiên linh mạch được hắn tiêu hao hết, và những Tiên linh khí hắn hấp thu toàn bộ đều chuyển hóa thành Tiên nguyên.
Trận bàn thời gian lại vận chuyển thêm một năm nữa, Diệp Mặc bỗng nhiên ra khỏi trận bàn thời gian, rồi đi tới một bãi đất trống của Thế giới trang vàng. Tiếp đó hắn căn bản cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào, mà tiện tay đã đánh ra một đạo thần thông.
Năm đạo Lôi thương cực lớn đột ngột xuất hiện từ trên mấy ngàn trượng ầm ầm đánh xuống, không có bất kỳ sự chuẩn bị gì, cũng không có bất kỳ thời gian tụ tập sát thế nào, cũng không có bất kỳ hư không sát cơ nào được cuốn lên.
Nhưng cùng lúc khi năm đạo Lôi thương này đánh xuống, thì hư không sát cơ xung quanh cũng lập tức bị cuốn theo, hoàn toàn đánh vào cùng một chỗ.
Ầm...
Bãi đất trống trong Thế giới trang vàng bị đánh thành một khe nứt lớn khiến cho cả Tiểu Sâm và Vô Ảnh phải hốt hoảng đi tới quan sát.
Trong lòng Diệp Mặc đại hỉ. Lôi kiếm của hắn sau khi trải qua Lôi Kiếp Tiên Tôn, hấp thu số lượng lớn Lôi điện mầu vàng, rốt cuộc đã tạo thành một loại thần thông mới.
Ngũ lôi thương sát.
So với thần thông Lôi sa, thì uy thế của Ngũ lôi thương sát không những cường đại hơn gấp mấy lần, mà chủ yếu nhất chính là loại thần thông mới này okhông cần bất kỳ hư không tụ thế nào, mà gần như lập tức phát ra. Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của nó. Có thể nói rằng, cho tới bây giờ thì Ngũ lôi thương sát mới là thần thông lợi hại nhất của Diệp Mặc.
Sau khi lĩnh ngộ thần thông Ngũ lôi thương sát, thì Diệp Mặc tiếp tục tiến vào trận bàn thời gian bế quan. Lúc này trong lòng của hắn đã có thay đổi, vì Ngũ lôi thương sát của hắn cho dù là Tiên Đế cũng không nhất định có thể chống đỡ được, huống chi còn có Vô Ảnh có thể cắn nuốt Lĩnh vực Tiên Đế.
Trong khi Diệp Mặc tu luyện thì thời gian không ngừng trôi qua. Lúc này hơn mười Tiên linh mạch cực phẩm và mười Tiên linh mạch thượng phẩm mà hắn mang vào đã bị hắn dùng tốc độ nhanh hơn tiêu hao sạch sẽ.
Nếu như là khi còn ở cấp bậc Tiên Vương, hắn dùng thời gian 200*~300 năm trong trận bàn thời gian sẽ tiêu hao hết một cái Tiên linh mạch cực phẩm, thì bây giờ lại chỉ qua vài chục năm hắn đã tiêu hao hết một Tiên linh mạch cực phẩm rồi, mà Tiên linh mạch thượng phẩm càng không đủ cho hắn dùng nữa.
Sau khi trận bàn thời gian vận chuyển thêm mười năm nữa, thì Diệp Mặc dừng việc tu luyện lại. Không phải là hắn không muốn tu luyện nữa, mà là hắn thật sự đã không còn Tiên linh mạch rồi. Trong lòng của hắn cùng đang rất buồn bực. Hơn mười cái Tiên linh mạch cực phẩm và vài chục cái Tiên linh mạch thượng phẩm, vậy mà hắn cũng chỉ có thể đẩy tu vi của mình lên tới Tiên Tôn trung kỳ đỉnh. Ngay cả tu vi Tiên Tôn hậu kỳ cũng không đạt tới được.
Nếu như không phải là hắn tiến vào mảnh không gian này, thì ở bên ngoài hắn căn bản là không có cách nào tấn cấp lên Tiên Tôn trung kỳ cả. Mức độ tiêu hao của hắn quả thực là quá đáng sợ. Căn bản không phải là điều mà dùng nhân lực có thể giải quyết được.
Vốn hư không Liệt ngân mầu tím đang bị chậm lại, thì lúc này lại một lần nữa đánh xuống. Còn Diệp Mặc lúc này cũng không thèm để ý tới mấy ngàn đạo bạch quang Hổ Quang Trảo kia, mà lập tức đánh ra thêm một quyền Liệt không nữa.
Ầm, ầm...
Dưới sự công phá của Liệt ngân, thì mảnh không gian này liên tục trở nên run rẩy, vỡ ra từng đạo tử ngấn rõ ràng. Còn Dục Long Tiên Đế thì lại bị bao phủ trong những đạo tử ngấn đó.
- Thôn phệ không gian?
Dục Long Tiên Đế không để ý tới Liệt ngân của Diệp Mặc, càng không nhìn thấy một quyền đạo thần thông Liệt không của Diệp Mặc. Mà y chỉ khiếp sợ nhìn Vô Ảnh cùng với thần thông cắn nuốt Lĩnh vực của nó. Trong mắt tràn ngập sự kinh hãi.
Dưới sát cơ nhàn nhạt tuôn ra, Dục Long Tiên Đế cũng không dám đi quản Vô Ảnh nữa. Một cái Đỉnh sắt cực lớn được lấy ra, đồng thời Hổ Quang Trảo của y bỗng nhiên phát ra hàng loạt tiếng hổ gầm, một con bạch hổ khổng lồ từ trên không vọt xuống.
Răng rắc...
Liệt ngân đánh vào phía trên chiếc đỉnh sắt. Thanh âm chói tay truyền ra bốn phía, đồng thời Tiên nguyên cuồng bạo cũng nổ tung ra, đồng thời những đạo sát cơ trong mảnh không gian này cũng bị những đạo sóng ngấn do Tử đao va chạm cùng ođỉnh sắt quét tan.
Hàng loạt gợn sóng cùng chấn động hư không khiến cho Hiên Phong Tiên Đế và Hà Xung Tiên Đế đang đánh nhau cách xa mấy trăm dặm cũng phải kinh dị ngừng lại mà nhìn về phía Diệp Mặc.
Ầm...
Lúc này Liệt không thần thông của Diệp Mặc mới va chạm cùng với con bạch hổ khổng lồ do Hổ Quang Trảo biến ảo ra kia. Bạch hổ phát ra một tiếng gầm rú dữ tợn, chân trước cào ra một vết nứt khổng lồ dài tới ngàn trượng trên mặt đất.
Vô Ảnh không đợi hổ trảo của con bạch hổ kia thu hồi lại, thì đã sớm cắn một miếng nữa rồi.
Bạch hổ lại gào rú một tiếng nữa rồi hóa thành Hổ Quang Trảo, mà lúc này cái mầu sắc trên cái Hổ Quang Trảo kia đã ảm đạm đi khá nhiều.
Dục Long lùi về phía sau hơn mười trượng thì mới ngừng lại được. Lúc này mi tâm của y đã có một vết máu nhàn nhạt, còn y thì căn bản cũng không để ý tới vết máu kia, chỉ cực kỳ chấn động mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.