Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1891 : Thần phần vực
Ngày đăng: 06:08 22/04/20
Diệp Mặc hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn biết rõ một số Tiên Đế cùng với Thánh Đế đại năng có thể luyện hóa Tinh cầu. Cũng đã từng được nghe nói Chước Hòa Thánh Đế Chứng đạo bằng hỏa diễm, có thể dùng mồi lửa để hủy diệt một cái Tinh cầu. Nhưng trong hư không vô cùng mênh mông, thì các Tinh cầu thật sự là nhiều không kể siết, và phần lớn Tinh cầu chỉ thuộc loại nhỏ mà thôi, so với một cái Thiên Vực của Tiên Giới thì cũng chẳng khác nào hạt bụi.
Hắn từ Đông Huyền Châu tới Địa Cầu, rồi lại từ Địa Cầu về Đại lục Lạc Nguyệt và phi thăng. Nếu đem Địa Cầu ném vào Vô Tâm Hải của Đại lục Lạc Nguyệt thì ngay cả bọt cũng không nổi lên được. Mà bất kỳ một cái Thiên Vực nào của Tiên Giới cũng khổng lồ hơn Đại lục Lạc Nguyệt vô số lần. Một cái Thiên Vực như vậy, mà lại bị người kia dùng tay nắm lấy, rồi đập vào người khác? Đây quả thực là chuyện không dám tưởng tượng mà.
Cho dù là Tiên Đế có thể thông qua đại chiến mà phá hủy đi một cái Thiên Vực. Dưới sự oanh kích mạnh mẽ của pháp bảo cùng thần thông thậm chí có thể khiến một cái Thiên Vực bị chia năm xẻ bẩy. Nhưng khoảng cách so với cái việc nắm lấy một cái Thiên Vực để đập người khác thì còn quá mức xa vời.
- Người này có phải là đã sắp đạt đến cấp độ Hóa Đạo rồi không?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi một câu.
Khai Nỉ lắc đầu:
- Theo suy đoán của ta thì người này chẳng những là đã vượt qua cấp độ Hóa Đạo, đoán chừng là cũng phải chạm đến cấp độ Đạo Nguyên rồi.
- Có người lợi hại như vậy sao? Vì sao sau đó lại không có ai nghe nói về sự tồn tại của người này?
Diệp Mặc nhíu mày. Dựa theo câu chuyện của Khai Nỉ, thì sự lợi hại của người kia căn bản không phải là chín người Khai Nỉ có thể liên thủ đối phó được.
- Thực tế thì chúng ta đều cho rằng tất cả đã kết thúc, nhưng không ngờ là Chân Thánh Đế còn ẩn nấp tu vi.
Khai Nỉ thở dài:
- Lúc ấy Tiên Giới vỡ tan, tình huống nguy cấp đã đến. Và ngay lúc đó Chân Thánh Đế bỗng hiên tu vi tăng vọt, đồng thời y còn lấy ra một cái Tiên thiên linh bảo Lục Tiên Tháp mà chúng ta tới bây giờ vẫn chưa biết đến. Khi Lục Tiên Tháp kia xuất hiện, thì không chỉ tám người chúng ta ngẩn người, mà ngay cả người bị trọng thương kia cũng hoàn toàn ngơ ngác. Người kia chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tiên Tháp bay tới rồi đập trúng y. Ta còn nhớ rõ, câu nói cuối cùng của y là “Tiên thiên linh bảo... Ngươi ở loại Giới diện này, vậy mà đã đạt tới Dục Đạo. Ta thật không cam lòng...”
Điều này cũng dựa trên một chút suy đoán của ta, phần khác là căn cứ vào tin tức lấy được từ trên Huyết Mâu. Bọn họ thuộc về một Giới Vực khác càng cao hơn, nhưng cái Giới Vực kia không biết vì nguyên nhân gì mà bị nghiền nát và biến mất. Mà pháp tắc của cái Giới Vực kia cũng bị nghiền nát hoàn toàn. Vì thế mới khiến cho họ phải rời khỏi Giới Vực đó, đi tới một nơi tên là Thần phần vực để sinh tồn.
- Thần phần vực?
Diệp Mặc nghi hoặc. Cái tên này quả thực là quá kỳ quái. Hắn đi qua Tiên Phần Lĩnh, cũng đi qua Trường phần khâu, cho nên biết rằng một khi liên quan đến mộ phần, thì dều là những nơi cực độ hoang vu và âm hàn. Nếu như cái Thần phần vực kia cũng là nơi như vậy, thì quanh năm phải sinh sống ở nơi đó thật sự là có chút giày vò.
Đối với người một lòng tu đạo mà nói, thì đem tất cả thời gian dùng vào việc tu đạo thì còn đỡ, nhưng đối với loại ngoại đạo như Diệp Mặc, thì còn phải để ý tới nhân sinh của mình nữa, cho nên hắn cảm thấy như vậy thì hoàn toàn không ổn.
Khai Nỉ khẳng định:
- Đúng thế, chính là Thần phần vực. Đại năng bị Chân Thánh Đế dùng Lục Tiên Tháp đập chết kia cũng không biết làm sao mà tới Tiên Giới này được, hơn nữa chỗ kia không phải chỉ có một mình y. Ngươi nói xem, nếu những người kia biết rõ còn có một nơi xinh đẹp như Ba mươi ba Thiên Vực, thì sẽ bỏ qua sao?
Diệp Mặc nhíu mày một cái rồi nói:
- Diện tích của Ba mươi ba Thiên Vực vô cùng rộng lớn, cho dù là có thêm nhiều người hơn nữa cũng đâu có sao?
Khai Nỉ cười lạnh:
- Nhiều người hơn thì sẽ không sao? Ngươi biết những người kia như thế nào sao? Bọn chúng sẽ ở nơi đây yên tĩnh mà sinh hoạt sao? Ta khẳng định những tên kia sau khi tới đây, thì trước tiên là sẽ mỗi người lấy đi một Thiên Vực, sau đó đem Thiên Vực này luyện hóa thành Chân linh thế giới của riêng chúng. Người trên Tiên Giới đối với bọn chúng mà nói thì chẳng bằng cả heo chó đâu.
Diệp Mặc biến sắc. Trước đó Khai Nỉ nói rằng người kia có thể tiện tay cầm lên một cái Thiên Vực đập chết một Thánh Đế. Vậy nếu như đối phương đem tất cả Thiên Vực luyện hóa thành Chân linh thế giới làm của riêng, thì không phải là chuyện không thể. Thế giới của họ đã bị nghiền nát, không còn núi sông xinh đẹp nữa. Nếu như đi tới Tiên Giới, thì bọn họ sao có thể cứ như vậy tìm một nơi sinh sống cho xong việc? Chính mình thật sự đã quá ngây thơ rồi.