Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1946 : Lôi điện hình thang

Ngày đăng: 06:08 22/04/20


Diệp Mặc nhanh chóng liền nhớ ra tại sao hắn lại có cảm giác này, trong đại điện này hắn có một loại cảm giác trong đại điện lúc trước ở trong khoảng không gian sát cơ kia, hơn nữa cấm chế trong này cũng tương tự như cấm chế trong hậu điện của đại điện hư không kia, vì phát hiện này, khiến Diệp Mặc lại càng tin lúc trước người bố trí trận pháp che chắn ẩn nấp ở phía sau đại điện hư không, và người để lại trong đại điện này chắc hẳn là đến cùng một nơi.



Thấy Vô Ảnh chặn lại những sát cơ thiểm lôi này có chút mất sức, Diệp Mặc quyết định ném Vô Ảnh vào trong Thế giới trang vàng, chỉ có một mình hắn cũng không để ý gì đến sấm sét vô cùng vô tận này.



Diệp Mặc đến trước cấm chế mà Vô Ảnh đánh nát, phóng Tử Đao ra, bổ ra một đao. Hắn khác Vô Ảnh, cũng khác với những người khác đi đánh cấm chế. Những cấm chế này mặc dù hắn không thể nào nhìn thấu là cấm chế gì, nhưng cũng có thể nhìn ra chút mánh khóe.



Một đao vừa bổ ra, vừa vặn đánh lên điểm yếu mỏng của cấm chế, chỉ cần một đao, cấm chế này đã bị đánh ra một vết nứt.



Sau khi đao kia của Diệp Mặc bổ ra, tia sét oanh kích trong đại điện cũng càng thêm dày đặc. Diệp Mặc không thèm để ý, lại lần nữa bổ đao ra.



Cấm chế này răng rắc một tiếng, không ngờ lại bị hai đao của Diệp Mặc đánh vỡ hoàn toàn. Diệp Mặc nhìn cấm chế rỗng tuếch trước mặt mình, trong lòng vô cùng thất vọng. Xem ra cấm chế trong này cũng không phải cái nào bên trong cũng có đồ, rất nhiều cấm chế bên trong đều trống rỗng.



Sau khi Diệp Mặc lại bổ mấy cấm chế nữa ra, phát hiện những cấm chế này chín phần đều là trống rỗng, chỉ có một cấm chế trong đó Diệp Mặc thu được một chiếc dao găm bỏ túi. Sau khi lấy được chiếc dao găm đó, Diệp Mặc không ngờ lại cảm thấy một sức kéo cực mạnh, sức mạnh này dường như muốn truyền tống hắn ra ngoài.



Thần thức vực và lĩnh vực của Diệp Mặc mau chóng phát ra, chặn lại luồng sức mạnh này, lúc này mới bắt đầu nhìn con dao găm trong tay mình. Con dao găm này chỉ dài ba tấc, thần thức của Diệp Mặc quan sát một chút, cấm chế của con dao găm này không ngờ hắn không thể nào nhìn thấu được.



Diệp Mặc cất con dao găm đó vào trong Thế giới trang vàng, lập tức cảm thấy sức kéo đó cũng giảm đi rất nhiều. Hắn cũng không có hứng tiếp tục di đánh những cấm chế trong này nữa, mà lại tăng tốc. Diệp Mặc càng tiến vào trong, thì những nơi đi qua lại càng chi chít sấm sét hơn.



Chỉ có điều hắn cũng chưa gặp các loại thông đạo, trên đường đối mặt toàn là thiểm lôi chằng chịt đánh ra. Còn có cái khác nữa thì chính là các loại sát khí ác liệt, những thiểm lôi này xen lẫn với sát khí cùng sát ý thô bạo, hoàn toàn khác với thông đạo trước đó. Ngược lại lại tương tự với sát khí ác liệt trên Thanh Vi Minh Giang.



Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, Lôi Sát Thần điện này ngược lại cùng là danh bất hư truyền. Loại lôi sát và sát khí thô bạo kinh khủng như này, cho dù là Tiên đế cũng chưa chắc có thể bình yên vô sự mà tiến lên được.



Không biết vợ chống Dụ Nhạc Sinh kia có phải đến đây rồi, còn cả Xuất Trần Thánh đế và bà lão kia không biết có thể đến hay không.




- Tiểu Thổ huynh, người này quá phách lối, cũng không biết từ nơi nào đến, chúng ta ở bên Thanh Vi Minh Giang bao nhiêu năm rồi, cũng chưa nhìn thấy ai phách lối như hắn.



Tên Tiên đế sơ kỳ này thấy Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến gã, gã lập tức ôm quyền nói với lão già lưng gù kia.



Gã mặc dù là Tiên đế sơ kỳ, nhưng cũng đã là sơ kỳ đỉnh phong rồi, chỉ thiếu chút nữa là thăng cấp lên trung kỳ rồi. Nếu bàn về tu vi cao thấp, gã cũng không kém gì bà lão kia, thậm chí còn có thể chế trụ bào lão đó. Chính vì như vậy, mới nói chuyện không có nửa phần cố kỵ nào.



Xuất Trần thánh đế lưng gù ho khan mấy cái, lúc này mới nói:



- Ồ, tôi cũng gặp Diệp Mặc một lần ở trong quán rượu của Đỗ Nương, tôi cũng không tiện nhiều lời, khụ khụ khụ…



Tên Tiên đế sơ kỳ này thấy Xuất Trần thánh đế nói vậy, lập tức biết Xuất Trần thánh đế cũng không muốn giúp gã. Gã cũng không phải nói muốn Xuất Trần thánh đế giúp gì, gã chào hỏi Xuất Trần thánh đế, chính là chẳng may gã không phải đối thủ của Diệp Mặc, thì gã cũng muốn lão già lưng gù này đứng ra giảng hòa.



Tu vi của Diệp Mặc nhìn như Tiên Vương trung kỳ, trừ phi tên ngốc mới cho rằng hắn là một Tiên Vương. Vì tuổi tác của Diệp Mặc thoạt nhìn cũng không nhiều, gã mới có chút nghi ngờ Diệp Mặc cũng chỉ là một Tiên đế sơ kỳ mà thôi.



Tên Tiên đế này không hỏi gì bà lão kia, dù sao tu vi của bà ta cũng không cao hơn mình. Gã chuyển ánh mắt sang phía tên Tiên đế hậu kỳ vừa mới hỏi Diệp Mặc:



- Khổ Ngang huynh, tôi định giáo huấn cho tên không biết…



Tên Tiên đế hậu kỳ kia cười trừ ngắt lời gã, chỉ vào bóng lưng của Diệp Mặc nói:



- Anh Phát tiên đế, anh nhìn xem, anh cảm thấy anh có làm được không? Nếu như anh cảm thấy không có vấn đề gì thật, vậy thì anh ra tay đến khiêu chiến với người ta đi.