Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1964 : Trở mặt

Ngày đăng: 06:08 22/04/20


Diệp Mặc gật gật đầu, quay người chắp tay nói với Táp Không Đại Đế:



- Táp Không Đại Đế, Tiên Tử này tài năng chăm sóc tiên hoa thật sự là Diệp Mặc đời này ít thấy, trong lòng bỗng nhiên nảy lòng yêu thích... Bởi vì ta cũng thích loay hoay nghịch hoa hoa cỏ cỏ, chỉ là còn thiếu một người chăm nom, không biết Đại Đế có thể bỏ những thứ yêu thích được hay không, tặng Tiên Tử này cho Diệp mỗ?



Vị Phong Đại Đế hừ lạnh một tiếng, tỏ ra khinh thường, trong mắt ông ta, Diệp Mặc đây là ý của Tuý Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác). Bên cạnh hắn có ba cô gái cực đẹp, bây giờ nhìn thấy Tiên Tử này có chút thanh tú lại muốn rồi, quả thực là không biết xấu hổ.



Mà ngay cả Phùng Độ hòa thượng cũng cho rằng Diệp Mặc là nghĩ như vậy, bởi vì bên cạnh Diệp Mặc có rất nhiều cô gái. Hơn nữa chăm sóc một ít tiên hoa thông thường, căn bản cũng không cần tài năng gì.



Táp Không Đại Đế cũng có chút hơi nghi hoặc, Tiên tử này nếu như không phải có Diệp Mặc nhắc nhở, ông ta đã sớm quên ở một bên rồi. Năm đó hình như là một tỳ nữ của mình, chỉ vì phạm sai lầm, thêm nữa là lớn tuổi tu vi lại không thể tăng, bị ông ta tùy ý nhét vào vườn tiên trông nom hoa cỏ.



Mặc dù nói tỳ nữ có vài phần nhan sắc, nhưng bên người Diệp Mặc đã có người tuyệt sắc rồi, hắn căn bản là sẽ không thể nào vừa ý chứ? Chẳng lẽ đúng là vì muốn tìm người giúp chăm nom hoa cỏ?



Táp Không Đại Đế không biết ý đồ của Diệp Mặc, lại cũng không muốn tặng tỳ nữ này cho Diệp Mặc. Không phải là không nỡ, mà là ông ta cảm giác Diệp Mặc muốn Tiên tử không phải chỉ đơn giản như vậy. Nhưng Diệp Mặc với tư cách là khách ông ta mời tới, cũng đã mở miệng muốn có tỳ nữ này rồi, nếu như ông ta còn muốn từ chối thì thật là tổn hại đến thân phận. Nếu như không có người ngoài ở đây thì còn may, bây giờ Vị Phong Đại Đế và Phùng Độ La Hán đều đang ở đây, nếu ông ta từ chối sẽ càng có vẻ không độ lượng



Nghĩ tới đây Táp Không Đại Đế lập tức nhìn về phía nữ Đại la tiên này, giọng điệu bình thản hỏi:



- Ngươi mặc dù là một hạ nhân, nhưng bất kỳ người nào ở phủ Đại Đế ta đều có quyền quyết định nơi mình muốn đi. Diệp tông chủ muốn mang ngươi đi, ý của ngươi thế nào?



Lời Táp Không Đại Đế nói giọng điệu bình thản, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng ngay cả Phùng Độ hòa thượng đều nghe ra là Táp Không Đại Đế không muốn tặng Tiên tử này cho Diệp Mặc.



Ông ta là một Đại Đế, muốn tặng đi một Tiên Tử trong phủ của mình, sao còn cần trưng cầu ý kiến của Tiên Tử này? Hơn nữa tuy ngữ khí ông ta bình thản, nhưng trong sự bình thản kia chứa đựng vẻ nghiêm khắc, Tiên Tử vẫn luôn ở lại phủ Đại Đế không thể nào nghe không hiểu.



Diệp Mặc nghe nói như thế, lông mày lập tức nhíu lại. Táp Không Đại Đế vậy mà không muốn thả người, cho dù là Táp Không Đại Đế không muốn thả người, hắn cũng phải mang Tiên Tử này đi. Dù là cuối cùng phải trắng trợn cướp đoạt, hắn cũng phải cướp đi.



Mọi người đều cho rằng tiên tử này không muốn rời đi, mà ngay cả Táp Không Đại Đế cũng biết mình nói ra những lời này, tỳ nữ này trong phủ của ông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý Diệp Mặc mang cô ta đi.



Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, tiên tử này lại lập tức khom người bái Táp Không Đại Đế, nói:




Táp Không Đại Đế sắc mặt tái xanh, trong pháp bảo động phủ của mình lại để cho Diệp Mặc chạy mất, đây quả thực là sỉ nhục quá lớn.



Với thân phận và kinh nghiệm của Đại Đế như ông ta, lúc này sao còn có thể không nghĩ đến sở dĩ ngày hôm qua Diệp Mặc chưa đến, chính là vì đi bố trí cái đại trận trói buộc này. Rất rõ ràng là ngày hôm qua Diệp Mặc tại cửa động phủ của mình, thì đã nhìn ra phủ Đại Đế của ông ta là một pháp bảo động thiên, người này quả nhiên đáng sợ.



Loại người này tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống rời khỏi Thanh Vi Thiên, khi ông ta đang muốn ra ngoài truy sát, thần thức đã quét đến Diệp Mặc ở bên ngoài động phủ của ông ta, ông ta biết, mình không cần đi đuổi theo. Người ta căn bản là không sợ ông ta, sau khi đã ra khỏi động phủ của ông ta, căn bản là không có đi.



Diệp Mặc xác thực là không có đi, khi còn là Tiên Tôn hắn còn không sợ Vị Phong Đại Đế, hiện tại hắn cũng đã là Tiên đế rồi, so với lúc trước không biết đã dũng mãnh tới đâu rồi, há có thể e ngại Táp Không Đại Đế?



Táp Không Đại Đế lợi hại hơn Vị Phong Đại Đế thì sao chứ? Hắn cũng không tin có thể lợi hại đến mức hắn không có sức đánh trả luôn.



- Úc sư tỷ, chị và Vô Ảnh mang theo mấy người còn lại lui ra phía sau, Vô Ảnh, nhớ bảo vệ những người khác.



Diệp Mặc đã phóng ra Tử Đao, đồng thời dặn dò.



Vô Ảnh vội vàng nói:



- Lão đại, em giúp anh động thủ.



Diệp Mặc lắc đầu nói:



- Chỉ là một Táp Không tầm thường ta còn chẳng coi ra gì, cho dù là ta không giết chết ông ta, ông ta cũng không làm gì được ta. Ta không giáo huấn ông ta một trận, ông ta còn tưởng rằng ông ta chính là lão đại của toàn bộ Tiên Giới này rồi.



Diệp Mặc thăng cấp Tiên đế thời gian mới có mấy ngày, còn chưa động thủ lần nào, bây giờ đánh với Táp Không Đại Đế, rất đúng ý hắn. Táp Không Đại Đế là Tiên đế đứng đầu Tiên Giới, ít nhất ngoài mặt ông ta là Tiên đế đứng đầu. Đây chính là đối tượng thí luyện đáng giá nhất, để hắn xem xem thủ đoạn sau khi mình thăng cấp Tiên đế đi. Đồng thời, Diệp Mặc cũng biết muốn cho người ta không dám ngấp nghé Mặc Nguyệt tiên tông, chỉ có tin tức một trận chiến với Táp Không được truyền đi, lúc này mới có lực uy hiếp chân chính.



Chờ Vô Ảnh và mấy người lui ra phía sau, Diệp Mặc phóng ra Hắc Thạch Cân của mình, đập xuống cửa lầu của Táp Không Đại Đế.