Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1977 : Tôi không đi
Ngày đăng: 06:09 22/04/20
Diệp Mặc nghe thấy vậy, trong lòng cũng đã hiểu, quả nhiên là như vậy. Nếu như một thương hội chỉ là vì một viên Y Vương đan và mấy tỉ tiên tinh, liền muốn tính kế với một Đại La Tiên mấy chục năm, thì thương hội này cũng quá thấp kém rồi.
Một gã Tiên Vương khác đang định nói chuyện bỗng nhiên im bặt, vì cấm chế bên ngoài phòng họp bắt đầu chuyển động, chứng tỏ bên ngoài có người đến.
Mấy người cũng đã nhắc nhở trước khi họp, không có chuyện trọng đại gì, thì bất kỳ ai cũng không cho phép tùy tiện cho người vào trong phòng họp, đây là ai mà lại dám to gan như vậy?
Gã Tiên Vương định nói chuyện kia mở cấm chế ra, phát hiện người đứng ngoài cửa là Viêm Thiệu Nguyên, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Viêm quản sự, sao lại là anh? Anh sao lại…
Câu tiếp theo y còn chưa nói ra, mọi người cũng đều đã hiểu, đó chính là Viêm Thiệu Nguyên chẳng phải bị giam lỏng trong động phủ của mình sao? Sao lại có thể xuất hiện ở đây được?
Diệp Mặc biết rõ Viêm Thiệu Nguyên sẽ không thể nào ứng biến được, chủ động đứng ra trả lời giúp:
- Vì Viêm quản sự muốn rời khỏi Bỉ Dực Tiên thành rồi, cho nên hôm nay đến Hồng Tiên thương hội hỏi xem, số tiên tinh bồi thường có thể giảm đi chút được không, anh ấy nhất thời không thể có nhiều tiên tinh như vậy được.
- Anh là ai?
Gã Tiên Vương vừa mới nghi ngờ Viêm Thiệu Nguyên lập tức chằm chằm nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc vội vàng nói:
- Tôi là bạn của Viêm Hồng Trung, lần này đến đây xem xem Viêm Hồng Trung đã về hay chưa, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, nếu như không phải tiên tinh trên người tôi không đủ, thì tôi cũng đã chủ động nghĩ cách giúp đỡ rồi.
Hai gã Tiên Vương trong phòng họp liếc nhìn nhau, gã Tiên Vương mặc áo bào màu tím cười ha ha nói:
- Nếu như vậy, vậy thì ngồi xuống đi. Đúng rồi, Viêm quản sự, tôi nghe nói khách hàng phái hai người canh giữ bên ngoài phủ của anh. Khi anh ra ngoài, bọn họ không làm khó anh chứ?
Viêm Thiệu Nguyên cho dù có ngốc đi nữa, cũng biết lời này nói như nào rồi, gã mau chóng trả lời:
- Không có, khi Diệp tiên hữu và Phong tiên hữu đến bên ngoài phủ của tôi không có ai. Ngược lại ba người chúng tôi vì mở cấm chế đó, cũng tốn khá nhiều thời gian.
- Đúng vậy, may là tôi cũng hiểu chút ít về cấm chế này, cho nên miễn cưỡng mở được cấm chế, rồi vội vã đến đây.
Viêm Thiệu Nguyên kịp thời phản ứng lại, mau chóng khom người ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Cám ơn Diệp tiên hữu, nếu như không phải anh, thì Viêm mỗ đúng là xong rồi.
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải nói.
Diệp Mặc khua khua tay quay đầu đi về phía cửa, hắn chắc chắn mấy tên của Hồng Tiên thương hội này sẽ gọi bọn họ lại.
Quả nhiên, ba người Diệp Mặc và Viêm Thiệu Nguyên vừa mới đi đến cửa, thì hội chủ Chính Dương Tiên Vương của Hồng Tiên thương hội liền cười ha hả nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Chúc mừng Viêm quản sự đã giải quyết xong chuyện này, chuyện này Hồng Tiên thương hội chúng tôi không giúp đỡ được gì, thật xấu hổ.
- Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa.
Viêm Thiệu Nguyên khua tay nói, rõ ràng cũng rất thất vọng với Hồng Tiên thương hội. Đồng thời, gã quả thực cũng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Hồng Tiên thương hội này.
Một gã Tiên Vương khác tên Hám Lập Huy lại cười cười bước lên ôm quyền nói:
- Viêm quản sự, chuyện lần này chúng tôi không giúp đỡ được gì, Viêm quản sự cũng coi như giúp Hồng Tiên thương hội giải quyết một vấn đề không nhỏ. Để cảm ơn Viêm quản sự, tôi và Chính Dương Tiên Vương quyết định đồng ý Viêm quản sự gia nhập vào trong tiểu đội của chúng tôi, cùng nhau mở tiên phủ thượng cổ.
- Cái gì là Tiên phủ thượng cổ?
Viêm Thiệu Nguyên nghi ngờ nhìn Hám Lập Huy hỏi.
Chính Dương Tiên Vương mau chóng đến nói:
- Là như này, chúng tôi tìm được một Tiên phủ thượng cổ, nếu như không phải Hồng Tiên thương hội xảy ra chuyện này, thì chúng tôi cũng đã đi điều tra Tiên phủ thượng cổ đó rồi. May mà chuyện này giải quyết xong rồi, để cảm ơn Viêm quản sự không làm liên lụy đến Hồng Tiên thương hội, chúng tôi quyết định cho Viêm quản sự cùng hưởng chung Tiên phủ này.
- Tôi không đi.
Viêm Thiệu Nguyên không chút do dự nói.