Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1991 : Tới Thần Phần vực

Ngày đăng: 06:09 22/04/20


Diệp Mặc sau khi tiến vào trong trận pháp hư không, liền cảm thấy từng trận choáng váng. Đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại, trước mặt hắn chỉ có một màn sương mù, nhưng lại khác với những gì lúc trước mấy người Táp Không đại đế nói, trong màn sương mù này có một con đường.



Diệp Mặc men theo con đường này mau chóng đi ra ngoài, chỉ trong nửa tuần hương, hắn liền đi ra khỏi lối đi sương mù này, đợi khi hắn quay đầu lại nhìn, thì màn sương mù phía sau lưng hắn cũng sớm đã biến mất rồi. Còn nơi mà hắn đang đứng lại là một hoang mạc hoang vu, không có dấu người.



Là một tông sư Tiên trận cao cấp, Diệp Mặc đương nhiên hiểu ra đây là chuyện gì. Đây chắc hẳn là do đại năng trận pháp khi bố trí ra trận pháp đã cố ý để lại, nếu không sẽ lại xảy ra chuyện như lần trước mấy người Táp Không đại đế đi lòng vòng trong màn sương mù mấy chục năm vẫn không thể nào ra được.



Trận pháp này bố trí không để lại chút dấu vết nào như này, cho dù biết rõ bị truyền tống từ trong này ra, cũng sẽ không tìm được đường trở về. Diệp Mặc thầm than, đồng thời cũng bắt đầu chôn trận kỳ có ký hiệu thần thức xuống.



Hắn bây giờ không tìm được đường về, không có nghĩa sau này hắn cũng không tìm được. Cho nên lúc này hắn cần phải đánh ký hiệu trước đã, một khi đợi trình độ trận pháp của mình đạt đến một trình độ nhất định rồi, thì hắn sẽ lại lần nữa quay lại nơi này.



Sau khi làm xong những thứ này Diệp Mặc mới bắt đầu chú ý đến cảnh vật trước mắt, thần thức của hắn kéo dài ra đến 1/100 Tiên giới cũng chưa đến, nhưng quy tắc không gian trong này cho dù tàn phá rồi, cũng kiên định hơn nhiều so với Tiên giới. Đồng thời hắn cảm thấy khí tức trong này cũng rất pha tạp, hình như còn cao cấp hơn khí tức Tiên linh khí tu luyện nhiều, nhưng lại không thể nào cảm nhận thực sự được. Nói cách khác, không thể nào hấp thụ được loại linh khí tu luyện này.



Lúc này những gì mà hắn nhìn thấy là một cánh đồng hoang vu không chút sự sống, ngoài ra, đâu đâu cũng là khe rãnh, thậm chí trong hư không, còn có một số khe nứt hư không ẩn giấu không nhìn ra nổi. Một khi điều khiển pháp bảo phi hành qua những khe hở đó, chỉ cần không cẩn thận chút thôi sẽ bị xé tan thành hai mảnh.



Diệp Mặc hít một hơi lạnh, trong này đâu phải là một giới vực có sự sống chứ? Đây rõ ràng là một Bí Cảnh nguy hiểm trùng trùng. Loại khe nứt hư không này, lúc trước khi hắn lưu lạc trong Vẫn Chân điện dưới Tu Chân giới mới có, còn trong này, thì đâu đâu cũng gặp.



Hiểu ra nguy hiểm trong này, Diệp Mặc lại càng đề cao cảnh giác, cẩn thận di chuyển vào sâu hơn.



Sau khi Diệp Mặc lại đi được nửa ngày, hắn mới hiểu lúc trước khe nứt hư không mà hắn nhìn thấy kia căn bản cũng chẳng là gì.



Dọc con đường này, những gì mà hắn nhìn thấy thần thức đều không thể nào quan sát đến tận cùng được, hắn gặp một Thiên hà lộn ngược. Từng dòng Thiên hà hẹp khô nứt treo ngược, lộn xộn. Từng ngọn núi cực lớn cũng nghiêng như muốn đổ, những vết nứt trên mặt đất giăng khắp chốn, nhìn đã thấy giật mình.



Trong này rốt cục đã xảy ra chuyện gì?


Người con gái mặt ngăm đen này gật đầu:



- Tôi cũng nhìn ra, cho nên tôi cũng không cần anh lấy nhiều Thần tinh và Thần đan, tôi thấy vừa nãy anh dùng một quyền là đánh bay được Vụ ma thú cấp thấp, cũng không tệ, có thể dạy cho tôi được không?



Bóng đen kia là Vụ ma thú sao? Sao lại giống với Tiên ma thú vậy? Sau đó Diệp Mặc liền biết hóa ra người con gái mặt ngăm đen này sớm đã nhìn thấy hắn. Nói không chừng cứ đứng một chỗ đợi thời cơ cứu hắn, sau đó báo đáp ân tình.



- Một quyền kia tôi có thể dạy cho cô, chỉ có điều...



Lời này Diệp Mặc còn chưa nói hết, thì người con gái mặt ngăm đen này liền trực tiếp ném ra hơn mười miếng tinh thạch màu trắng cho Diệp Mặc nói:



- Đây là hơn mười miếng Thần tinh hạ phẩm, tôi coi như phục anh rồi, tôi cứu anh rồi, thù lao của anh còn chưa trả, đã hỏi tôi lấy Thần tinh rồi.



Diệp Mặc chộp lấy số Thần tinh này, phát hiện số Thần tinh này quả nhiên giống như thứ mà Long Hà đại đế mang về. Lúc trước hắn nhìn thấy loại Thần tinh này là do Long Hà đại đế mang về, đương nhiên cũng không tiện hấp thu, cái này cũng không phải đồ của Long Hà đại đế, Diệp Mặc lập tức hấp thu năng lượng bên trong số Thần tinh này.



Một loại Linh khí khổng lồ hoàn toàn khác với Tiên linh khí lập tức bị Diệp Mặc cảm nhận được, mặc dù số lượng rất ít, nhưng cũng khiến Diệp Mặc vô cùng được lợi rồi. Lúc này Diệp Mặc chắc rằng, chỉ cần hắn có đủ Thần tinh, thăng cấp lên Tiên đế đỉnh phong tuyệt đối cũng không cần bao lâu. Thứ này tu luyện, cũng cao hơn mấy cấp bậc so với Tiên linh mạch cực phẩm.



- Anh đừng hấp thu Thần linh khí trong này, trong này rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là Vụ ma thú qua lại, một khi đàn Vụ ma thú đến, thì hai người chúng ta tuyệt đối không thoát được đâu.



Người con gái mặt ngăm đen này nhìn thấy Diệp Mặc chỉ lo tu luyện, không ngờ lại quên mất dạy mình thần thông Hư Không, lập tức có chút bất mãn nói.



Diệp Mặc ngượng ngùng cất Thần tinh đi, sau đó lấy ra một miếng ngọc giản, mau chóng khắc thần thông Hư Không lên trên miếng ngọc giản đó rồi đưa cho người con gái da mặt ngăm đen nói:



- Đây chính là thần thông vừa nãy của tôi, bây giờ tặng cho cô. Còn nữa, Thần tinh đó của cô, có thể cho tôi mượn thêm chút nữa được không?