Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2006 : Thuấn sát Tiên Đế

Ngày đăng: 06:09 22/04/20


Diệp Mặc còn chưa kịp tiến gần đến mấy bụi Xích Vân Thần thảo, hai đường độn quang từ một hướng khác xông đến. Diệp Mặc biết rõ nơi này là Mộ Hoa Thần sơn, trong quá trình hành tẩu phải cực kỳ cẩn thận, nhưng hai người này lại không chút kiêng kị, tốc độ nhanh như lôi quang vậy.



Chỉ trong chốc láy, hai người cũng đã xông đến cách bụi Xích Vân Thần thảo mấy trượng.



Diệp Mặc trong lòng hừ lạnh một tiếng, mấy bụi Xích Vân Thần thảo này là do hắn phát hiện ra trước, người khác muốn cướp hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đúng lúc Diệp Mặc định xông lên, không ngờ lại nhìn thấy bóng người hai tên muốn tiếp cận với Xích Vân Thần thảo này lại đột nhiên biến mất.



Chuyện quỷ dị như này Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đối phương tuyệt đối sẽ không thể nào như hắn đột nhiên chui vào Thế giới hỗn độn được.



Thấy tình huống quỷ dị như này, Diệp Mặc theo bản năng dừng bước lại, một dòng thời gian cực mạnh dường như muốn cuốn về phía hắn, Diệp Mặc theo bản năng lại lùi lại mấy chục mét, cảm giác này lại biến mất.



Khi Diệp Mặc lùi lại phía sau, đồng thời Diệp Mặc lại nhìn thấy bóng dáng hai người kia, nơi xuất hiện bóng hai người đó cách nơi mà bọn họ biến mất cũng chưa đến một trượng, mà trước khi biến mất, hai người còn đang là người bằng da bằng thịt. Đợi sau khi bọn họ xông qua khoảng cách một trượng này, hai người cũng đã biến thành hai bộ xương màu trắng rồi.



Sau khi hai bộ xương khô này xuất hiện, chỉ chạy ra khỏi mấy bước, liền ngã xuống đất. Nếu như không phải Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy quần áo trên người hai người này, thậm chí còn cho rằng thị giác của mình có vấn đề rồi.



Khi Diệp Mặc lại lần nữa chú ý, lúc này mới phát hiện xung quanh mấy bụi Xích Vân Thần thảo sớm đã có rất nhiều bộ xương khô rồi.



Diệp Mặc hít một hơi lạnh, thế này quả thực quá đáng sợ. Khoảng cách một trượng, chỉ trong thời gian vài giây, hai Tiên đế hậu kỳ đã hóa thành đống xương khô, kiểu đáng sợ như này cho dù là Chứng đạo Thánh đế cũng không thể nào làm được.



Diệp Mặc mau chóng hiểu có chuyện gì xảy ra, xung quanh mấy bụi Xích Vân Thần thảo chắc là có lốc xoáy thời gian không nhìn thấy, một khi có người muốn lấy mấy bụi Xích Vân Thần thảo này, sẽ bị cuốn vào lốc xoáy thời gian, trong nháy mắt sẽ già đi.



Cho dù có muốn Xích Vân Thần thảo đi nữa, Diệp Mặc cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Hắn trực tiếp gọi Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm ra, nói tình hình cho hai đứa biết.



Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm liền lắc đầu không thôi, rõ ràng cũng không có cách nào đi qua lốc xoáy thời gian kia, để đào mấy gốc Xích Vân Thần thảo kia.


Hai pháp bảo như hai tấm lụa một đen một trắng đập vào đường đao màu tím mà Tử Đao của Diệp Mặc phóng ra, lập tức chói sáng không gian tứ phía, từng đường dao động không gian mơ hồ khuếch tán ra xung quanh.



Sắc mặt tên Bán thánh xem đánh nhau kia lập tức đại biến, Chấn thiên đăng trong tay lập tức phóng ra.



Thời cơ mà lão lựa chọn không thể nói không tốt, nhưng cho dù như vậy, tốc độ của lão vẫn hơi chậm một chút, đường đao màu tím mang theo hai màn máu. Hai tên Tiên đế hậu kỳ không ngờ chỉ dưới một chiêu, đã bị Diệp Mặc giết chết. Còn bọn họ thậm chí đến thần thông của mình còn chưa hoàn toàn thi triển ra.



Không phải bọn họ không kịp thi triển, mà là bọn họ căn bản cũng không coi tên Tiên đế trung kỳ Diệp Mặc này ra gì, Diệp Mặc cũng chỉ là một Tiên đế trung kỳ mà thôi, hai Tiên đế hậu kỳ đồng thời tấn công một mình hắn không phải vì sợ không đánh lại được, mà là sợ Diệp Mặc chạy thoát.



Nhưng giao thủ một cái, hai người liền biết bọn họ chẳng những đã quá sai, hơn nữa còn mất đi cả tính mạng. Hai nguyên thần tràn ra, sớm đã bị Vô Ảnh đứng một bên chằm chằm nhìn lập tức liền xông đến cắn một cái, hai nguyên thần không ngờ bị Vô Ảnh nuốt sạch.



Tiên đế đỉnh phong tóc xanh chậm hơn tên Bán thánh kia chỉ một tí ti, lập tức cũng sắc mặt đại biến, đồng thời phóng ra Khô Thiện Song kiếm của mình.



Đối với Khô Thiện Song kiếm của tên Tiên đế đỉnh phong tóc xanh kia, Diệp Mặc cũng không lo lắng, cái mà hắn lo chính là Chấn thiên đăng của tên Bán thánh này. Chấn thiên đăng vừa phóng ra liền hình thành đăng quang đầy trời, khóa lão lại trên không trung. Đăng quang vô cùng vô tận giống như những ngôi sao rơi xuống, hoàn toàn đánh về phía Diệp Mặc.



Còn Diệp Mặc lúc này lại cảm thấy nguyên thần của mình có chút tán loạn, đến nguyên thần cũng có chút ngưng tụ không nổi rồi. Đối phương mặc dù không thể nào chặn hắn giết chết hai tên Tiên đế kia, nhưng vì chọn thời cơ thích hợp, khi hắn vừa mới giết chết hai tên Tiên đế kia liền ra tay, nhưng cũng khiến hắn rơi vào tình cảnh xấu.



Những đăng quang kia lại quay tròn, thậm chí còn mang theo những ngôi sao của vũ trụ, hơn nữa càng quay thì đăng quang càng sáng. Thậm chí khiến Diệp Mặc nhớ đến Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn, Thiên Hỏa Cửu Dương cũng càng về sau càng chói mắt.



Diệp Mặc đang bị Chấn thiên đăng trói buộc chẳng những có thể cảm nhận được sự đáng sợ của những lôi quang này, còn có thể cảm nhận được những lôi quang này càng quay thì lĩnh vực của đối phương lại càng mạnh hơn, còn hắn thì bị áp bức càng lợi hại hơn. Nếu như cứ tiếp tục như này, e rằng khoảng không gian này sẽ biến thành lĩnh vực chi địa vô cùng kiên cố của đối phương.



Đừng nói Diệp Mặc lúc này đến Tử Đao cũng không thu lại được, cho dù hắn thu lại rồi, dưới sự trói buộc lĩnh vực của những lôi quang vô tận này, muốn đánh thần thông của mình ra cũng có chút gian nan.



Vô Ảnh cũng nhìn thấy không ổn rồi, đồng thời giang đôi cánh màu vàng kim của mình ra bay về phía Bán thánh kia, há to miệng liền cắn một cái.