Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2008 : Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền
Ngày đăng: 06:09 22/04/20
Hai gã tiên đế hậu kỳ đang đánh nhau thấy Diệp Mặc lại bảo bọn gã dừng tay nhường đường, mà Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế trung kỳ tầm thường mà thôi... cái bọn họ không hiểu là, Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế trung kỳ, lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy?
Nhưng tên Tiên đế áo xám tuổi lớn hơn đang rơi vào thế yếu lại lui sang một bên trước, hiển nhiên là đồng ý lời của Diệp Mặc, tránh sang một bên. Tiên đế tóc dài kia nhìn thoáng qua Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm theo sau lưng Diệp Mặc một cái, hình như cảm giác được người có thể mang theo loại linh vật như Băng Sâm Vương này chạy loạn khắp nơi, tuyệt đối không phải là người bình thường, sau khi thoáng do dự một chút, cũng nhanh chóng tránh sang một bên.
Diệp Mặc vẫy tay một cái, Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh đã theo tới, đi qua giữa hai người.
Vừa lúc đó, Tiên đế áo xám tránh đường trước kia bỗng nhiên ra tay, trong nháy mắt gã đã phóng ra một tia sáng bén nhọn đen nhánh tới cực điểm, cắt phá ra một chút khoảng cách trong khe hẹp, đồng thời trói buộc chặt toàn bộ không gian. Ngay cả Diệp Mặc cũng cảm thấy sự đáng sợ của tia sáng bén nhọn màu đen này, thậm chí hoài nghi nếu như trước đó Tiên Nguyên của hắn chưa có chuyển hóa và củng cố, liệu có thể tránh thoát tia sáng bén nhọn màu đen này hay không.
Lúc này Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh đã chạy vào phạm vi không gian bị tia sáng bén nhọn màu đen này trói buộc, mắt thấy nếu tiến lên trước một bước nữa sẽ bị tia bén nhọn màu đen này xỏ xuyên qua. Vô Ảnh so với Tiểu Băng Sâm thì kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn, trong nháy mắt này liền ngăn Tiểu Băng Sâm lại đồng thời há miệng khẽ cắn.
"Răng rắc" một tiếng vang nhỏ không thể nghe thấy vang lên, phạm vi không gian bị tia sáng bén nhọn màu đen kia trói buộc lập tức bị Vô Ảnh cắn mất một phần, đồng thời Vô Ảnh mang theo Tiểu Băng Sâm lui về phía sau mấy bước, chạy ra khỏi ranh giới của tia sáng bén nhọn màu đen này.
Diệp Mặc giận tím mặt, hắn không thể tưởng được lão già áo xám này thoạt nhìn rất là cẩn thận thận trọng lại vô sỉ như thế, lại dám nhờ vào hắn để đánh lén. Nếu như hắn là người bình thường, thì ngay cả lực lượng thừa ra của tia sáng đen này cũng có thể giết chết hắn rồi.
Sau một khắc lĩnh vực của y hoàn toàn nghiền ép tới, cùng lúc đó Liệt Không quyền đánh ra.
Chín luồng hư không quyền thế mang theo sát cơ hung hiểm dồi dào đáng sợ, cuốn lấy lão già này. Sát khí hung bạo của quyền thế Diệp Mặc không hề che dấu đi chút nào, dung hợp với sát cơ trong hư không, sát thế hình thành cho dù là dùng thần thức cảm nhận một chút cũng sẽ cảm thấy run rẩy, chớ đừng nói chi là thân thể.
Lão già áo xám vốn vẫn muốn đánh ra bùa chú ô mang của mình, nhưng đáng tiếc là Tiên đế tóc dài đã chế ngự ông ta, ông ta căn bản là không có cơ hội. Bây giờ Diệp Mặc muốn mượn đường, gã tức thì bắt được cơ hội, không chút do dự làm bộ cho Diệp Mặc mượn đường, đồng thời phát động ra bùa chú ô mang của mình.
Trong nháy mắt sau khi bùa chú ô mang phát ra, Tiên đế áo xám thở phào nhẹ nhõm thật dài, gã biết là không sao rồi. Cho dù là Tiên đế tóc dài kia có lợi hại đi nữa, cũng sẽ bị bùa chú ô mang này làm trọng thương, thậm chí giết chết, đến lúc đó gã chỉ cần đến bồi thêm một kiếm là được.
- Vừa rồi chỉ là thuận tay thôi, đạo hữu cứ tự nhiên.
Người đàn ông tóc dài này mừng rỡ, lập tức bắt đầu đào ở chỗ cách không xa nơi Diệp Mặc tìm được Thất Diệu Hoàng Cực tuyền. Trước khi đến Mộ Hoa Huyền Cốc, gã đã sớm điều tra rất nhiều tư liệu, biết rõ chung quanh nơi xuất hiện Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, rất có thể có chỗ rỉ ra, đây cũng là Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, chỉ là số lượng tương đối ít mà thôi. Nói cách khác sau khi Thất Diệu Hoàng Cực tuyền đầy rồi, sẽ tìm nơi để chảy ra, trong hồ của Thất Diệu Hoàng Cực tuyền luôn luôn có thể có nơi có một dòng để rỉ ra. Cái người đàn ông tóc dài này muốn tìm chính là vị trí sau khi Thất Diệu Hoàng Cực tuyền rỉ ra.
Thất Diệu Hoàng Cực tuyền trong hồ đã bị Diệp Mặc nhấc tay, lập tức giống như một dòng suối chảy vào trong bình ngọc. Khí tức của linh tuyền nồng đậm tới cực điểm tản mát ra ngoài, cho dù là ngăn trở cũng không thể ngăn trở được.
Diệp Mặc biết loại khí tức linh tuyền dày đặc này tràn ra, chắc chắn sẽ dẫn những người còn lại tới, hắn nhất định phải mau chóng lấy đi những linh tuyền này.
"Răng rắc" lại là một tiếng vỡ vang lên, Diệp Mặc biết rõ là do người đàn ông tóc dài kia còn đang tìm kiếm Thất Diệu Hoàng Cực tuyền chung quanh. Nhưng lần này Diệp Mặc biết gã đã thành công, bởi vì sau tiếng giòn vang này, lập tức có khí tức của Thất Diệu Hoàng Cực tuyền tràn ra.
- Tìm thấy rồi.
Quả nhiên truyền đến tiếng người đàn ông tóc dài kia vui mừng reo lên, Diệp Mặc nhìn sang, ở nơi cách linh tuyền này của hắn chỉ có mười mấy thước đã xuất hiện một cái hố nhỏ to bằng chậu rửa mặt. Cái hố này so với cái hồ của hắn thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cả hố đã sắp rót đầy rồi.
Đến lúc này, Diệp Mặc đương nhiên đã hiểu ý của đối phương, thì ra Thất Diệu Hoàng Cực tuyền còn có mạch suối rỉ ra. Nhưng Diệp Mặc cũng không định đi cướp, hắn lấy nhiều như vậy đã đủ rồi, căn bản không cần mấy thứ còn lại nữa. Huống chi, cái hố kia vẫn là do người đàn ông tóc dài này tìm ra
Người đàn ông tóc dài kia tốc độ chẳng hề chậm hơn Diệp Mặc chút nào, nháy mắt đã lấy ra một cái bình ngọc, lấy tốc độ nhanh nhất thu Thất Diệu Hoàng Cực tuyền trong cái hố này vào.
Vừa lúc đó, mấy luồng độn quang rơi xuống, xuất hiện trong huyền cốc, mà lúc này Diệp Mặc mới vừa thu hết Thất Diệu Hoàng Cực tuyền vào.