Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2014 : Gã không dám
Ngày đăng: 06:09 22/04/20
Một tiếng "Ken két..." đáng sợ tới cực điểm xé rách vỡ ra trong thức hải của Nhiếp Minh Húc, Nhiếp Minh Húc sắc mặt lập tức giống như tờ giấy trắng, trong thức hải của gã, lưỡi đao màu tím kia đơn giản liền phá vỡ bức tường thần thức của gã, trực tiếp đánh vào ngay trong thức hải của gã.... Một thứ cảm giác nhợt nhạt đáng sợ tới cực điểm truyền đến, Nhiếp Minh Húc biết rõ, gã xong rồi.
Thức hải bị xé toạc, thanh âm đáng sợ bên trong người khác không nghe được, chỉ có Nhiếp Minh Húc biết rõ loại dày vò kia là đáng sợ tới cỡ nào. Thức hải của gã xuất hiện một khe nứt thật dài, thần thức kịch liệt héo rút, cũng không còn cách nào khống chế pháp bảo thần thông của mình được nữa.
Vòng xoáy Thần Diễm Sa ba màu mạnh mẽ cuốn lên kia lập tức chậm lại, đừng nói phản công, thậm chí cũng đã mất đi khả năng phòng ngự.
Rầm rầm rầm...
Vài tiếng sấm trên không trung đột ngột nổ vang, năm đạo Lôi Thương dài trăm trượng ầm ầm bổ tới. Nhiếp Minh Húc biết rõ lúc này cần phải dùng Thần Diễm Sa ba màu để ngăn chặn, nhưng thức hải của gã lại không cách nào làm cho gã tiếp tục phóng ra Thần Diễm Sa ba màu để hỗ trợ được.
Thời gian chỉ một hơi thở, năm đạo Lôi Thương liền bao phủ giáng xuống Nhiếp Minh Húc.
Tiếng nổ vang và ánh chớp tiêu tán không thấy, đợi lúc những người còn lại nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất chỉ còn thi thể đã nám đen Nhiếp Minh Húc kia, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn và Thần Diễm Sa ba màu đều sớm đã bị Diệp Mặc lấy đi rồi.
Mấy tên Tiên đế vây Diệp Mặc lại, thấy thế thì nhao nhao sợ hãi rút lui. Gã Bán Thánh họ Lâu còn lại cũng chấn động mãnh liệt không thôi, gã cảm giác Diệp Mặc không tầm thường, mới không đồng ý liên thủ với Nhiếp Minh Húc. Nhưng bây giờ Diệp Mặc trong khoảng thời gian ngắn đã giết chết Nhiếp Minh Húc, không có dấu hiệu báo trước gì cả, thật sự khiến cho gã kinh hãi.
Thủ đoạn của Nhiếp Minh Húc gã biết rõ, đặc biệt là viên ngọc pháp bảo ba màu kia, người bình thường căn bản là không ngăn được. Gã tuyệt đối không có nắm chắc thắng được Nhiếp Minh Húc, mà người trước mắt này chỉ là Tiên đế trung kỳ vậy mà dễ dàng giết được Nhiếp Minh Húc, loại thực lực này tuyệt đối mạnh hơn gã rất nhiều.
Huống chi Nhiếp Minh Húc đột nhiên sắc mặt tái nhợt, pháp bảo ảm đạm, đó hiển nhiên là bị Thần Thức Dung Thuật đánh lén tạo thành. Thần thức Dung Thuật tại Thần Phần Vực cũng không hiếm lạ gì, nhưng có thể dùng thần thức Dung Thuật đánh lén được một Bán Thánh, tuyệt đối là thần thức Dung Thuật đỉnh cao. Gã không tin đây là do Nhiếp Minh Húc khinh địch, điều duy nhất chính là cái thần thức Dung Thuật này quả thực là quá mức đáng sợ, mà thần thức của Tiên đế trung kỳ này cũng mạnh mẽ quá đáng.
Diệp Mặc lấy ra mấy viên Song thần đan nuốt vào, Song thần đan đẳng cấp không cao, nhưng đối với chữa trị thần thức lại có công hiệu cực lớn. Thần thông Thần thức Dung Thuật của hắn cũng không thể không ngừng phát ra, hắn dùng thần thông Thần Thức Dung Thuật đánh lén một gã Bán Thánh, thần thức của mình cũng hao tổn rất nhiều.
Nếu như lúc này năm người còn lại đồng thời vây công hắn, hoặc là gã họ Lâu bên cạnh kia cũng tới động thủ với hắn, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không nán lại tiếp tục đánh nữa. Thần thức Dung Thuật đối với hắn bây giờ mà nói, yêu cầu vẫn còn hơi lớn. Nhưng Diệp Mặc đoán chắc, một khi hắn trong thời gian ngắn nhất giết được Nhiếp Minh Húc, những người còn lại tuyệt đối sẽ kiêng kị hắn, ngược lại không dám tiến lên.
Trên thực tế hắn đã đoán đúng, sau khi hắn dùng thần thức Dung Thuật đánh lén được Nhiếp Minh Húc, mấy tên Tiên đế còn lại chẳng những không tiến lên vây công hắn, ngược lại còn lui về phía sau. Một gã Bán Thánh khác thậm chí ngay cả ý nghĩ động thủ cũng mảy may không có, điều này làm cho Diệp Mặc triệt để thả lỏng tâm trạng.
Lúc này Diệp Mặc bỗng nhiên chắp tay nói với mấy người còn lại:
- Mới vừa rồi ta đã có một vụ giao dịch với người này, xin các vị đạo hữu nể mặt chút, cho Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác đây đi trước nửa nén nhang thời gian, chuyện sau đó ta mặc kệ, không biết các vị đạo hữu có ý kiến gì hay không?
Không ai trả lời, nhưng cũng không có ai rời đi.
Diệp Mặc quay đầu nói với Đại tiểu thư còn đang khiếp sợ không thôi:
- Cho cô nửa nén nhang thời gian, đủ chứ?
Đại tiểu thư gắng gượng ngăn lại nỗi kinh hoàng trong lòng, lập tức nói:
- Hoàn toàn có thể, lo lắng của ta chính là cái người vừa rồi truy sát ta.
Nói xong cô nhìn Bán Thánh đã thi triển pháp bảo Chấn Thiên Đăng, hiển nhiên lòng còn sợ hãi đối với thần thông đáng sợ của đối phương.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:
- Gã không dám, lúc trước ta tha cho gã một lần, nếu như gã dám tiếp tục ra tay, cho dù phải truy đuổi khắp toàn bộ Mộ Hoa Thần Sơn, ta cũng sẽ giết gã.
Bán Thánh họ Lâu trong lòng càng cả kinh, gã biết lai lịch của Bán Thánh đuổi giết Đại tiểu thư này, không ngờ tới đối phương vậy mà cũng là bại tướng dưới tay Tiên đế trung kỳ này. Thời gian nửa nén nhang với gã mà nói căn bản không là cái gì, gã cũng vui lòng tạo một ân tình, không cần phải vì nửa nén nhang mà đánh nhau với Diệp Mặc.
Chỉ có điều là Bán Thánh truy sát tới kia sắc mặt lại tái nhợt hết cả, xem sát khí vây quanh người gã thì hình như có vẻ là bất cứ lúc nào cũng có thể nhịn không được mà đột phát ra.