Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2025 : Tai bay vạ gió

Ngày đăng: 06:09 22/04/20


Diệp Mặc biết rõ, với tài nguyên và cảm ngộ của hắn, tu luyện đến Bán thánh cũng đã đạt đến cực điểm rồi, cho dù hắn có bế quan vô số năm nữa, chỉ cần chưa có cảm ngộ mới, thì hắn vẫn cứ là Bán thánh.



Muốn chứng đạo, hắn cần phải ra khỏi Thế giới trang vàng, quay về thế giới Đại Thiên để lĩnh hội. Diệp Mặc cũng không uể oải, hắn đã được cây Hỗn độn nhận chủ rồi, thực lực cũng tăng lên một cấp bậc khác. Hơn nữa chỉ cần hắn còn chưa bị người ta đánh thành bã vụn, có cây Hỗn độn trong Tử phủ, hắn chắc chắn sẽ không bị thần hồn câu diệt. Lại ra khỏi Thế giới trang vàng, đứng trong đại điện của Thánh phủ, muốn ra khỏi Mộ Hoa Thần sơn, con đường duy nhất, chỉ có đại điện Thánh phủ thần bí này thôi.



Diệp Mặc cũng không tiếp tục đi mở lối đi Âm dương ngư kia, hắn biết cho dù bây giờ thực lực của mình có tăng lên một cấp bậc mới, thăng cấp lên Bán thánh, tuyệt đối cũng không thể nào đi qua cầu thang kia, cho dù hắn có xuống thêm mấy bậc thang nữa, cuối cùng vẫn bị đánh ra ngoài.



Hơn nữa Diệp Mặc cũng chắc rằng cầu thang phía dưới hoa văn Âm dương ngư kia cũng không phải là lối thông ra ngoài, lực cản cực mạnh của lối đi đó, đừng nói là hắn, cho dù là Thác Bạt Phi Dương cũng không thể nào xuống dưới được.



Đại điện Thánh phủ này trống rỗng, chỉ có hoa văn Âm dương ngư và các loại hoa văn khắc trên vách đá xung quanh, hoa văn Âm dương ngư Diệp Mặc cũng đã mở qua rồi, bên trong chỉ có cầu thang lắc lư, cầu thang đó có vô số bậc thang, những bậc thang đó hắn không thể nào xuống nổi.



Diệp Mặc đi đến bức hoa văn đầu tiên trên vách đá của đại điện, bức hoa văn này thoạt nhìn giống như được khắc lên vậy, gập ghềnh. Diệp Mặc theo bản năng dùng tay sờ lên trên một chút, nhưng lại cảm thấy vô cùng trơn nhẵn, không có chút cảm giác lồi lõm nào.



Bức hoa văn đầu tiên này cũng rất đơn giản, một nô bộc đầu đội cái mũ nhỏ đang gắng sức gánh nước. Diệp Mặc tập trung tinh thần nhìn, mấy phút sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy cả thân mình như muốn khảm nạm vào trong đó, lập tức kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau.



Ầm…



Một sức cực mạnh từ trong bức họa đó đánh bay Diệp Mặc ra ngoài, Diệp Mặc thở phào, tinh thần của hắn cũng đã từ trong bức hoa văn đó ra ngoài, nếu không hắn nghi ngờ cả người mình cũng sẽ biến thành một phần của bức hoa văn đó.



Diệp Mặc cũng không dám tiếp tục nhìn bức hoa văn đầu tiên đó nữa, đến trước bức hoa văn thứ hai. Bức hoa văn thứ hai là hai người đang chạy như điên, Diệp Mặc không dám quét thần thức vào trong đó, hắn cảm thấy đây cũng không phải là đường mà hắn muốn tìm.



Bức thứ ba, bức thứ tư…



Cho đến khi Diệp Mặc bước đến trước bức họa thứ bảy, lại dừng lại, hắn cảm thấy bức họa này khiến cho hắn có áp lực tinh thần không nhỏ, hình rất đơn giản, là một tông môn vô cùng khí thế hùng vĩ. Ngoài tông môn, những dãy núi hùng vĩ liên miên trùng điệp, trước tông môn có bốn chữ màu vàng kim lớn lượn lờ "Húc Nguyệt Thánh đạo", một người đàn ông mặc quần áo màu xám đứng trước tông môn này, nhìn bốn chữ này. Người đàn ông mặc quần áo xám này chỉ có một bóng lưng, hai tay lão chắp sau lưng, vạt áo hình như vẫn còn đang đong đưa theo gió.



Mặc dù chỉ là bóng dáng một bức họa, không có bất kỳ nguyên thần và ý niệm gì, Diệp Mặc vẫn cảm thấy tu vi đáng sợ của người đàn ông chỉ thấy bóng lưng này. Dường như chỉ cần tùy tay một cái là có thể biến hắn thành tro bụi, loại cảm giác này khiến Diệp Mặc cực kỳ khó chịu.
- Tiền bối, vãn bối không biết…



Nói xong gã nhanh chóng lui ra phía sau, trong nháy mắt lẫn vào trong đám người rồi biến mất, trước sau gã chỉ nhìn Diệp Mặc một cái mà thôi.



Diệp Mặc nghi ngờ nhìn Tiên tôn quay người đi này, mình còn chưa hỏi xong, gã liền nói là không biết? Thế này là thế nào?



Diệp Mặc vừa định tìm người hỏi một chút, lại bỗng nhiên phát hiện những người xung quanh sau khi nhìn thấy hắn đi qua, ai ai cũng rời đi, cứ như hắn chính là một ác ma vậy, không ai muốn nói với hắn một câu. Cho dù đến những quầy hàng đứng cách hắn tương đối gần cũng nhao nhao đi hết.



Diệp Mặc giật mình hiểu ra, là do mình đeo cái mặt nạ này mà ra. Cái mặt nạ này là lấy từ trên người Thác Bạt Phi Dương xuống, xem ra lúc trước Thác Bạt Phi Dương đã làm rất nhiều chuyện xấu, quả thực giống như chuột chạy qua đường.



Nhưng Diệp Mặc nghĩ lại, cũng không đúng. Lúc trước Thác Bạt Phi Dương chỉ huy người khác tiến vào đáy Thặng Chính hồ tấn công Thánh phủ kia, hắn cũng không thấy ai dám làm gì Thác Bạt Phi Dương.



- Thác Bạt Phi Dương, chịu chết đi…



Mấy đường độn quang vô cùng cường hãn bay đến, Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ một đường độn quang trong đó cũng đã là tu vi Thánh đế rồi.



Mấy đường độn quang còn chưa đến, cũng đã vây đường đi của hắn lại. Các loại pháp bảo được phóng ra tạo thành ánh sáng ngũ sắc, khiến Diệp Mặc cảm thấy một loại áp lực cường đại.



Diệp Mặc thầm kêu đen đủi, hắn đeo cái mặt nạ này chính là sợ Hóa đạo Thánh đế kia tìm thấy hắn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Bây giờ không ngờ những người mà Thác Bạt Phi Dương đắc tội còn nhiều hơn so với hắn, chẳng trách tên này trốn trong Mộ Hoa Thần sơn không dám ra ngoài. Diệp Mặc cũng không nghĩ ngợi gì, trực tiếp mang một đường độn quang quay người bỏ chạy.



Không phải hắn sợ những người này, mà hắn thực tế không muốn đánh một trận vô nghĩa như này, cái này rõ ràng cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hoàn toàn là tai bay vạ gió.