Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2029 : Thu nhận tên béo

Ngày đăng: 06:09 22/04/20


- Đương nhiên! Anh cho rằng đạo quả có thể dễ dàng chiếm được như vậy sao? Nghe nói Mộ Hoa Thần Sơn xuất hiện chín Đạo quả thời gian, nhưng đáng tiếc…



Đỗ Khải Khê nói xong lại thở dài một hơi. Vận khí của y luôn không tốt. Nếu như có thể tới kịp trước khi Mộ Hoa Thần Sơn mở ra, thì cho dù là hắn không chiếm được Đạo quả y cũng sẽ có thu hoạch tuyệt đối không hề nhỏ.



Diệp Mặc cuối cùng đã hiểu tên Thác Bạt Phi Dương kia tại sao có thể chứng đạo nhanh như vậy. Y ở Mộ Hoa Thần Sơn căn bản chính là làm quan hưởng lộc Vua, ở chùa ăn lộc phật mà. Nếu như y còn có thể khống chế được Mộ Hoa Thần Sơn, vậy thì y còn thiếu gì các loại Đạo quả nữa? Bởi vậy có thể thấy được nhẫn trữ vật của y tuyệt đối là có rất nhiều thứ tốt. Nhưng mà đáng tiếc, những thứ tốt đó đều đã bị một mũi Cốt tiễn của hắn phá tan hết rồi.



Diệp Mặc cảm giác tính cách của anh chàng Đỗ Khải Khê này không tệ, cho nên lập tức truyền âm:



- Đỗ huynh, thật ra là tôi có một quả Đạo quả, anh có thể nói rằng tôi là bằng hữu của anh, sau đó dùng quả Đạo quả này đi xem xem có thể bước qua cánh cửa của "hội Thánh Đế luận đạo" hay không?



- Anh nói gì?



Đỗ Khải Khê khiếp sợ đến nỗi quên luôn cả việc sử dụng truyền âm.



Diệp Mặc đành phải nói:



- Tôi nói là tôi muốn đi thử thời vận để xem có thể tiến vào hội Thánh Đế luận đạo hay không?



Đỗ Khải Khê lúc này cũng đã kịp phản ứng lại và đứng lên nói:



- Đương nhiên là có thể. Chúng ta đi ngay bây giờ đi.



So với Diệp Mặc thì y càng vội vàng hơn. Diệp Mặc đã sử dụng một quả Đạo quả để có thể có được cái cơ hội tiến vào cái hội Thánh Đế luận đạo này, cho nên dù là không có thêm y, thì cũng chỉ là lãng phí mà thôi.



- Đừng gấp. Tôi vẫn còn có chút chuyện muốn hỏi vị huynh đệ kia.



Diệp Mặc thấy lúc này tên béo lúc này đã uống hết một hũ rượu thì liền nói với Đỗ Khải Khê.


- Tiền bối, vãn bối nguyện ý.



Vượt qua dự liệu của Diệp Mặc, đó là tên béo căn bản không hề do dự chút nào đã đồng ý với Diệp Mặc rồi.



Diệp Mặc ngược lại lại có chút khó hiểu. Cái tên béo này dù khờ khạo, nhưng cũng không ngốc. Chẳng lẽ nó không sợ mình lừa nó hay sao?



- Cậu không sợ tôi lừa cậu sao?



Diệp Mặc lập tức hỏi một câu.



- Tiền bối, người khẳng định không phải là người của Trường Phí Thánh Đạo Thành, thậm chí là tiền bối còn tới từ một nơi rất xa nữa. Nếu không tiền bối sẽ không hỏi thuê phòng riêng ở trong quán rượu rồi. Hơn nữa cho dù là tôi không nguyện ý, thì ở lại chỗ này cũng chỉ con đường chết mà thôi. Nếu như đi cùng tiền bối, thì tương lai không chừng tôi còn có thể gặp lại mẹ mình. Nếu như tiền bối muốn tinh huyết của tôi, thì tôi cũng chỉ là chết sớm hơn một chút mà thôi. Những năm này tôi đã sớm biết được rồi.



Giọng điệu của tên béo rất kiên quyết, thậm chí không có chút ý do dự nào.



- Đúng thế, cậu rất thông minh. Nhưng cậu hãy yên tâm, tôi không cần đến tinh huyết của cậu. Thứ tốt của tôi so với chút tinh huyết thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cậu không cần thiết phải quá đề cao mình. Cậu hãy thả lỏng tâm thần mình, tôi sẽ thu cậu vào.



Diệp Mặc cười ha hả rồi nói. Hắn có chút thích thú với tên béo này.



- Ngay bây giờ sao?



Tên béo theo bản năng nhìn những người còn lại trong quán rượu.



Diệp Mặc thì lại không thèm để ý mà nói tiếp:



- Đúng thế, ngay bây giờ.



Hắn đã quyết định mang tên béo đi, thì cho dù là đổi chỗ khác, người khác vẫn biết rằng đó là hắn. Còn không bằng cứ công khai mà mang đi thôi. Chờ sau khi mang tên béo đi rồi, hắn sẽ lập tức cùng Đỗ Khải Khê đến hội Thánh Đế luận đạo. Hắn tin rằng, cho dù là kẻ nhìn chằm chằm vào tên béo có lợi hại hơn nữa, cũng không dám tìm tới hội Thánh Đế luận đạo.