Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2077 : Em thực sự rất cô độc
Ngày đăng: 06:10 22/04/20
Phạm vi tìm kiếm của Diệp Mặc trong cánh đồng tuyết càng ngày càng lớn, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. Chỉ cần là chỗ nào bị băng tuyết bao trùm, thì thần thức của hắn đều tìm kiếm kỹ lưỡng.
Hai ngày, Diệp Mặc chưa thả lỏng chút nào, đến chuyện dưỡng thương, cũng lười chẳng thèm làm.
…
- Ấu Nghi, chúng ta đi thôi, người này đã tìm dưới lớp tuyết hai ngày rồi, cũng không biết hắn tìm cái gì nữa.
Nam tu đang đứng quan sát bên cánh đồng tuyết lại nói, nhưng lúc này bọn họ cũng phóng ra pháp bảo động phủ của mình, ngồi trong động phủ chờ đợi.
Người con gái tên Ấu Nghi nhíu mày một cái, có chút không vui nói:
- Gia Khánh sư huynh, vậy thì anh đi trước đi, không cần quan tâm đến tôi.
Nói xong vẻ mặt lập tức lộ vẻ không vui.
Nam tu Hóa chân tên Gia Khánh nhìn thấy nữ tu này hình như sắp tức giận, mau chóng bồi lễ, sau đó một câu không dám nói nữa.
…
Diệp Mặc ngơ ngác đứng dưới đáy hẻm núi nơi mà tứ phía đều là tường băng, hắn toàn người đang run rẩy, từ khi hắn tu luyện đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình lại bất lực như này, toàn thân như nhũn ra. Thậm chí lúc này hắn đến một bước chân cũng không bước ra nổi.
Ở một nơi cách trước mặt hắn khoảng hơn trượng, Uyển Thanh mặc quần áo hoa xanh đang mở to mắt ngồi ngay ngắn, khóe miệng cô hình như còn đang nói gì đó, nhưng thân thể cô thì cũng không còn sức sống nữa rồi.
Diệp Mặc cố gắng đi đến trước mặt Uyển Thanh quỳ gối xuống, dùng tay sờ lên gương mặt với đôi mắt còn chưa nhắm của cô. Dung mạo của cô thoạt nhìn cũng không có chút thay đổi gì so với trước kia, thấp thoáng là cô gái nhỏ ngượng ngùng hay xấu hổ lúc hắn gặp trong rừng.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy cổ họng của mình cứng ngắc, sau bao nhiêu năm như này, dung mạo Uyển Thanh vẫn như vậy, rõ ràng cô không phải là chết cóng.
- Hắn rốt cục đang làm gì vậy? Sao lại có động tĩnh lớn như này được?
Dồng thời cô và nam tu Hóa chân kia vội vàng lùi về sau, cho dù bọn họ cũng là tu vi Hóa chân rồi, đối diện với cánh đồng tuyết đang cuồn cuộn như này, cũng không có cách nào. Cánh đồng tuyết trong này không thể so với những nơi khác, trong này là cánh đồng tuyết thực sự muốn lấy đi tínhh mạng của tu sĩ Hóa chân.
Không đợi nam tu kia trả lời, cô cũng đã có đáp án, một bóng người mang theo tiếng rít gào từ dưới đáy cánh đồng tuyết xông ra, khơi dậy sóng tuyết cuốn đầy trời.
- Hắn còn ôm một nữ tu nữa.
Nam tu Hóa chân kia cuối cùng cũng nhìn ra người đàn ông thét dài kia, chính là tu sĩ lúc trước xông vào đáy cánh đồng tuyết, nhưng bây giờ trong tay hắn có thêm một nữ tu, nữ tu đó hình như cũng không còn sự sống nữa.
- Tu vi thật cường đại.
Nữ tu Hóa chân tên Ấu Nghi khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc vẫn đang thét dài kia, trong mắt lộ ra ánh mắt nóng bỏng, dường như hận không thể lập tức xông lên trên được.
Cánh đồng tuyết vô tận không ngừng cuồn cuộn trong tiếng thét dài và phá hoại của Diệp Mặc, giống như bạo biển bị chọc giận vậy, còn Diệp Mặc lại không chút ảnh hưởng gì đứng trên một con sóng tuyết cuồn cuộn không ngừng cao khoảng mấy chục trượng.
- Hắn có thể bay trong Đà Mễ Tuyết Nguyên?
Nam tu Hóa chân kia vẻ mặt lộ vẻ kinh hãi, gã cuối cùng cũng nhìn ra Diệp Mặc khác với mọi người, hắn không những thét dài trong cánh đồng tuyết, còn có thể đạp lên đỉnh sóng tuyết cuồn cuộn.
- Nữ tu kia không còn sự sống nữa, nhưng nhánh cây kia trong tay cô ấy, lại phát ra sức sống nồng đậm trước giờ tôi chưa từng thấy, nhánh cây đó tuyệt đối không phải là thứ tầm thường, có lẽ chính là thứ tốt mà cả Tu chân giới cũng không có.
Nữ tu tên Ấu Nghi cuối cùng chuyển ánh mắt từ trên người Diệp Mặc sang thứ trong tay Uyển Thanh.
Cô sùng bái và thích tu sĩ trẻ tuổi như này tu vi đã cao như vậy, lại càng thích bảo vật thiên địa vô thượng, lúc này cô khẳng định nhánh cây kia tuyệt đối là bảo vật có một không hai.