Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 208 : Trở về
Ngày đăng: 05:48 22/04/20
Diệp Mặc sờ sờ cái mũi, hắn không nghĩ tới Ninh Khinh Tuyết dễ dàng bị cảm động như thế, không ngờ cô là một cô gái chí tình chí nghĩa như thế. Nếu không phải Diệp Mặc cảm nhận được, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tin tính tình Ninh Khinh Tuyết là như vậy.
Hắn cũng bị lời nói của Ninh Khinh Tuyết làm cho cảm động, đối với Diệp Mặc mà nói, hắn chỉ làm việc phải làm mà thôi, nhưng Ninh Khinh Tuyết phản ứng lại to lớn như thế. Tâm tư của cô thật không giống với bề ngoài lạnh lùng, thậm chí kém quá lớn.
Dường như cảm giác được có chút thẹn thùng, hai người thật lâu không nói gì thêm.
Thật lâu sau, đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị hỏi Ninh Khinh Tuyết một chút về phương hướng nào đi qua hố trời, thì Ninh Khinh Tuyết đột nhiên hỏi:
- Anh nói cái quả này còn có tác dụng gì, không ngờ giá trị cao như vậy?
Diệp Mặc khẽ cười nói:
- Đợi em ăn xong rồi anh sẽ nói cho em biết.
- Không, anh phải nói trước em mới ăn.
Ninh Khinh Tuyết lần đầu tiên làm nũng ở trước mặt Diệp Mặc, thật không ngờ tự nhiên như vậy.
Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nếu như vậy, anh sẽ nói cho em biết. Cái này gọi là Trú nhan quả" nó có thể luyện chế một loại đan dược, gọi là Trú Nhan Đan. Bất cứ kẻ nào ăn một viên Trú Nhan Đan" dung mạo và thân thể da thịt, thậm chí nội tạng vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, vĩnh viễn duy trì ở hình dáng khi ăn loại đan dược này. Tuy nhiên lại không thể trường sinh, nhưng đối với người bình thường ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm.
Tuy rằng Diệp Mặc miêu tả sơ lược, nhưng Ninh Khinh Tuyết nghe lại ngây người, trên thế giới thậm chí có loại đan dược này. Nếu như là người khác nói, cô khẳng định không tin, nhưng lời này là Diệp Mặc nói thì cô đương nhiên sẽ tin. Nói như vậy viên Trú nhan quả này trong tay mình so với giá trị Diệp Mặc nói thì cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Sau một lúc lâu, Ninh Khinh Tuyết mới phản ứng, cô cẩn thận đưa Trú nhan quả " trong tay cắn một cái có chút run rẩy đưa cho Diệp Mặc
- Rất xin lỗi, em cắn một miếng rồi, không ngờ anh không nói với em cái quả này còn quý giá như vậy. Nếu luyện chế thành đan dược, chẳng phải là một viên đan dược có thể mua được mấy công ty lớn rồi sao. Anh hãy đem cái quả này thu lại...
Trước khi Diệp Mặc chưa nói gì thì trong mắt Ninh Khinh Tuyết cái quả này chỉ là hơi quý mà thôi, còn không có khái niệm trực quan gì. Dù quý giá đến mấy thì cũng chỉ là một trái cây mà thôi. Nhưng hiện tại Diệp Mặc nói xong cô mới có khái niện trực quan đối với nó, cái quả này không ngờ giá trị cao như vậy, ăn hết sẽ tổn thọ.
Diệp Mặc cười cười, đem trái cây đẩy trở về:
- A...
Ninh Khinh Tuyết a một tiếng, thời điểm lúc ấy cô trải qua hố trời cũng nhìn thấy một cái giầy, nếu không phải Trừ tà phù cô có lẽ cũng sẽ nhảy xuống? Nghĩ đến đây Ninh Khinh Tuyết cảm giác được một trận hồi hộp, theo bản năng ôm bả vai Diệp Mặc. Hơi thở quen thuộc của Diệp Mặc truyền đến, cô mới bình tĩnh lại.
Vương Khai Lâm lại không để ý thanh âm của Ninh Khinh Tuyết, mà tiếp tục nói:
- Lúc ấy mấy người đồng đội chúng tôi thấy người đó nhảy xuống, cũng có chút sốt ruột, một người đồng đội lập tức bắt đầu dùng đèn pha xem xét hố trời, không nghĩ tới đèn pha vừa mới chiếu xuống, cậu ta liền rơi xuống, không biết là chuyện gì xảy ra.
Lúc này, chúng tôi đều biết rằng chuyện không tốt, nhất định là trong hố trời có cái gì đó, không chút nghĩ ngợi liền chạy trốn. Tôi trước khi đi, còn thấy hai người đồng đội không ngờ chạy về phía hố trời, cũng nhảy xuống.
Diệp Mặc trầm mặc sau một lúc lâu, lúc này mới hỏi,
- Nếu như vậy, vì sao anh không có việc gì?
Vương Khai Lâm lòng còn sợ hãi nói:
- Bởi vì lúc trước tôi đeo một pháp khí khai quang, cuối cùng tôi không biết có phải do pháp khí kia nổi lên tác dụng hay không, đã bảo vệ tôi. Sự tình này quá mức mơ hồ, tôi không dám men theo đường cũ đi ra ngoài, muốn tìm đường khác ra, cũng đã tìm vài ngày, cũng không tìm được lối ra. Hơn nữa cũng không gặp người tiến vào tìm kiếm, hai người là người đầu tiên tôi gặp trong suốt mấy ngày qua.
Ninh Khinh Tuyết tự mình đã trải qua, cô đương nhiên sẽ không cho là Vương Khai Lâm đang nói láo, nghe đến đó, cô có chút lo lắng nói với Diệp Mặc:
- Hay là chúng ta cũng đi vòng ra ngoài đi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Đường vòng? Lúc em tới có phải cũng bị vật kia dọa qua một lần?
- Vâng, lúc ấy em còn nói với cái vật mà nhìn không thấy đó, rằng nếu nó còn dám đến, em sẽ đem nó hóa thành tro, có lẽ nó sợ hãi, nên để cho em thoát.
Ninh Khinh Tuyết lòng còn sợ hãi nói.