Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2106 : Lại là Đại Nhật Thần Sơn

Ngày đăng: 06:10 22/04/20


- Lão đại, tôi sao lại cảm thấy chúng ta như bị hớ ấy?



Cừu Nhưỡng mặc dù không thích động não, nhưng loại chuyện rõ ràng như này, nó cũng có thể nhìn ra. Huống chi, bên cạnh còn có một người đang nhìn lắc lắc đầu.



- Tao cũng có cảm giác bị mua hớ, bây giờ Thần tinh cũng trả cho người ta rồi, chúng ta cũng chỉ có thể vào trong đó ở thôi.



Diệp Mặc không ngờ lại đồng ý với Cừu Nhưỡng.



Xung quanh có rất nhiều người nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, đều lắc đầu im lặng, cũng không ai bước lên nói một câu gì.



- Trước mặt có trận pháp chặn lại rồi.



Cừu Nhưỡng gấp gáp không thể chờ thêm được nữa xông vào cửa tiệm đó, nhưng lập tức lại bị bắn ra ngoài, đừng nói tu vi của Cừu Nhưỡng có hạn, cho dù là Tiên tôn đỉnh phong, thậm chí là tu vi Tố đạo, nếu như không tinh thông trận pháp, cũng không nhìn ra được trước cửa tiệm này có một trận pháp phòng ngự ẩn nấp.



Những người xung quanh nhìn thấy Cừu Nhưỡng bị bắn ra ngoài, không ai thấy kỳ lạ, ngược lại đều lộ thần sắc vốn dĩ chính là như vậy.



Diệp Mặc sớm đã nhìn ra trận pháp phòng ngự này, hắn đang nghĩ nếu là một cửa tiệm mặt đường, tại sao còn cần làm một trận pháp phòng ngự ẩn nấp trước cửa nữa, chỉ có điều chuyện này hắn cũng không quan trọng, nếu như cửa tiệm này là của hắn rồi, thì hắn có thể phá trận pháp này đi bất cứ lúc nào.



Bây giờ Cừu Nhưỡng bị trận pháp này đẩy ra ngoài, những người bên cạnh lộ vẻ điềm nhiên, Diệp Mặc cũng đã hiểu ra chút, hắn hình như là bị lừa rồi.



- Vị tiên hữu này, trận pháp này không thể động đến, nếu như động đến, thì anh sẽ…



Một Tiên đế sơ kỳ cuối cùng không nhịn được, đứng một bên nói.



- Hừ… Ai lại nói luyên thuyên thế?



Một Tiên đế hừ một tiếng ngắt lời, sau đó một người đàn ông mũi tẹt hạ xuống trước mặt vị Tiên đế vừa mới nói này, những người trong này mặc dù nhiều, không ngờ không có ai nhìn ra gã từ nơi nào đến.


Sau khi nghe thấy giọng nói này, những Tiên nhân vẫn còn đang đứng chọn Đan dược và Tiên khí bên trong cửa hàng của Diệp Mặc ai nấy đều rời đi, chỉ torng vài giây đồng hồ, bên trong cửa hàng của Diệp Mặc chỉ còn lại ba người Diệp Mặc, Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng. Còn có một người nữa, đó chính là người đàn ông trung niên của Tây Rừng Bảo đến thăm.



- Chính là tôi, anh ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi rồi đấy.



Diệp Mặc ngữ khí lạnh lùng, không chút khách khí nói.



Người đàn ông trung niên này hình như cũng không để ý đến ngữ khí của Diệp Mặc, cười ha hả nói:



- Vậy tôi xin lỗi các chủ trước, tôi tên Tuân Hoành Nghĩa, là một chân chạy trong Tây Rừng Bảo. Bảo chủ của chúng tôi cố ý phái tôi đến mời các chủ đến Tây Rừng Bảo một chuyến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng các chủ.



Diệp Mặc lúc trước thấy tên Tiên đế mũi tẹt nói Thiếu bảo chủ bố trí trận pháp, liền biết cửa hàng này người khác không dám mua, chính là vì Thiếu bảo chủ này dùng để lừa người khác. Cửa hàng này bị một trận pháp chặn lại, bất kỳ người nào muốn tiến vào trong cửa hàng này cũng phải phá được trận pháp kia, một khi phá trận pháp đó, cũng có nghĩa đắc tội với Thiếu bảo chủ, sau đó chuẩn bị mà bồi thường.



Lúc trước tên Tiên đế mũi tẹt kia chắc là đến đòi bồi thường Thần tinh, rồi chuẩn bị yêu cầu Diệp Mặc giao khế ước cửa hàng ra, có thể tưởng tượng, một khi mua được cửa hàng này rồi, chẳng những phải trả hai lần Thần tinh, cửa hàng cũng không lấy được. Nhưng gã không ngờ lại gặp phải loại người như Diệp Mặc này, Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến cái gốc gác này, trực tiếp ra tay.



- Bảo chủ của các anh là thứ gì? Cũng mời nổi tôi sao?



Diệp Mặc lạnh nhạt nói.



Đối với Diệp Mặc mà nói, nếu như sớm muộn gì cũng đánh nhau, căn bản cũng không cần phải lá mặt lá trái với đối phương là gì. Đánh được thì đánh, không đánh được cùng lắm thì rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành. Lúc này hắn không có gánh nặng trên vai, cũng không sợ gì.



Tố đạo Thánh đế tên Tuân Hoành Nghĩa này sắc mặt đại biến, nhưng sự kìm chế của gã lại cực tốt, chỉ mỉm cười nói:



- Bảo chủ của chúng tôi chỉ là một đại sứ của Đại nhật Thần sơn trú tại đây, không phải thứ gì. Nếu như các chủ muốn bảo chủ chúng tôi đến. Tuân mỗ nhất định sẽ truyền lời giúp các chủ.



Diệp Mặc lập tức nhíu mày, Đại nhật Thần sơn này đúng là âm hồn bất tán, mình cũng đã đi xa như vậy rồi, không ngờ còn có thể gặp được tên chó săn Đại nhật Thần sơn này. Từ đây đến Trường Phí Thánh Đạo thành tuyệt đối là cực kỳ xa xôi, Đại nhật Thần sơn có thể có người trú trong này, hơn nữa còn công khai tông môn, chứng tỏ bọn chúng có truyền tống trận che giấu an toàn.



Nghĩ đến việc mình bỏ ra mười năm mới đến được đây, người ta trong chốc lát liền truyền tống đến nơi này, Diệp Mặc trong lòng liền cảm thấy khó chịu.