Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2148 : Đạo Kén

Ngày đăng: 06:11 22/04/20


- Không đúng.



Thần thức của Đạo nguyên nữ Thánh đế này bỗng nhiên quét đến một chỗ xa, đồng thời cô cũng biến mất khỏ nơi này. Ngay sau đó, cô xuất hiện trong một khoảng hư không ngoài vạn dặm, giơ tay chộp lấy một cái chiêng.



- Duyên Sinh Thiên Tàn La…



Vì nữ Thánh đế Đạo nguyên này sau khi nói bốn từ này, thậm chí tay cũng có chút run rẩy.



Cô làm sao không biết Duyên Sinh Thiên Tàn La là pháp bảo phòng ngự đặc trưng của Mạc Phó, bây giời Duyên Sinh Thiên Tàn La ở trong này, vậy có nghĩa là gì? Có nghĩa Mạc Phó xảy ra chuyện rồi. Nếu như không phải bị giết, cho dù bị trọng thương đến mức mất mạng, nếu không một Đạo nguyên Ma thánh như lão, thì tuyệt đối không thể nào bỏ lại Duyên Sinh Thiên Tàn La ở chỗ này.



Từ lúc nào Nhân tộc lại xuất hiện Thánh đế Chứng đạo bước thứ nhất nghịch thiên như này? Năng lực của Mạc Phó cô biết rất rõ, là người tuyệt đối không đơn giản trong số Đạo nguyên Thánh đế, bản thân mình chắc chắn không phải đối thủ của lã, người thanh niên Nhân tộc đó, có thể giết chết Mạc Phó, chẳng phải nói là hắn có thể giết mình một cách dễ dàng hay sao?



Nghĩ tới đây, nữ Thánh đế Đạo nguyên liền giật mình một cái, cô có chút không hiểu, tại sao Diệp Mặc lại muốn trốn trong Tiên tức lâu của Ảnh Hư Bảo mấy năm, nếu như có năng lực giết chết Mạc Phó, tại sao còn muốn trốn?



Bỗng nhiên xuất hiện một Thánh đế lợi hại như này, chuyện này nhất định phải cho hội Thương Hư Dịch Đạo biết. Nữ Đạo nguyên Thánh đế này không tiếp tục ở lại trong này nữa, thân thể lắc lư, liền biến mất.







Một hạt bụi màu vàng dung nhập vào trong hư không vũ trụ vô tận, căn bản không thể nào cảm giác được. Trong hư không mênh mông, có quá nhiều hạt bụi màu vàng như này. Không ai sẽ nghĩ đến hạt bụi màu vàng này là một thế giới hoàn chỉnh, hơn nữa còn là một thế giới hỗn độn.



Sự thật chính là như vậy, sự rộng lớn và nhỏ bé trong vũ trụ không phải dùng mắt thường có thể nhìn thấy rõ được, có lẽ là anh cho rằng đó là cực kỳ rộng lớn, trên thực tế trong mắt người khác, có lẽ trong hư không vũ trụ, là nhỏ bé không thể nào nhỏ hơn được nữa. Còn trong mắt anh thoạt nhìn cực kỳ nhỏ bé, trên thực tế có thể bao hàm cả hư không vũ trụ.



Thế giới trang vàng không thể nghi ngờ là một hạt bụi bao hàm hư không vũ trụ, lúc này trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc vẫn ngủ say chưa tỉnh.




Một vết nứt nho nhỏ xuất hiện bên trên cái kén đó, sau đó vết nứt dần to ra hơn, thân người Diệp Mặc lại lộ ra. Chỉ có điều quần áo bên ngoài người hắn cũng đã bị cái kén màu vàng lia mang đi, không còn để lại chút dấu vết gì, là một thân hình hoàn mỹ không chút thịt thừa.



Cây xanh kia lơ lửng phía trên thân thể của Diệp Mặc dần tiến vào trong động phủ của Diệp Mặc, đạo vận còn chưa tiêu tán cũng dần tiến vào trong thân thể Diệp Mặc.



Diệp Mặc không mở to mắt, hắn cảm nhận sức mạnh vô cùng vô tận đang lượn quanh thân thể hắn, từng đường đạo vận và thần thông trước kia không rõ ràng cũng đều tự nhiên càng thêm rõ ràng hơn.



Trong thức hải và ý thức của Diệp Mặc có khí tức đạo vận bất đồng chồng chất nhau, đang không ngừng tăng sự cảm ngộ của hắn đối với thần thông và đạo vận đại đạo của mình.



Sau khi những đạo vận màu xanh kia hoàn toàn dung hợp vào trong thân thể Diệp Mặc, Diệp Mặc bỗng nhiên hơi chấn động một chút, hắn lập tức mở to mắt.



Sau khi mở mắt, người đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy chính là Thanh Như, Thanh Như lúc này nhắm chặt hai mắt, dường như đang cảm ngộ đạo vận vô thượng. Diệp Mặc bây giờ căn bản cũng không có tâm trạng để ý đến Thanh Như, mặc dù hắn biết bây giờ mình không mặc gì, nhưng đạo vận Thái Sơ Thần Văn bị hắn bắt được lại càng rõ ràng hơn, nếu như hắn không ngay lập tức thi triển Thái Sơ Thần Văn mà mình cảm ngộ được ra, nói không chừng hắn sẽ vô cùng hối hận.



Hai đường Thái Sơ Thần Văn được Diệp Mặc bổ ra, hai đường Thái Sơ Thần Văn này nhạt hơn Thái Sơ Thần Văn lúc trước nhiều. Chỗ khác biệt là sau khi bổ hai đường Thái Sơ Thần Văn này ra, toàn bộ không gian trong Thế giới trang vàng đều giống như đang vặn vẹo biến hình dưới Thái Sơ Thần Văn của hắn, khí thế đáng sợ đến cực điểm này hình thành trong thần thức của Diệp Mặc. Dường như hắn có thể khống chế Thái Sơ Thần Văn xuyên qua hư không bất cứ lúc nào, căn bản không cần bất kỳ truy cầu tận lực nào.



Thái Sơ Thần Văn thực sự tiểu thánh rồi, cũng không còn là thần thông mới chạm được vào tí chút như lúc trước nữa. Diệp Mặc trong lòng sung sướng, không đợi hắn làm chuyện khác, hắn bỗng nhiên lại lần nữa cảm nhận được tiếng kêu gọi của thần thông Thiên Hỏa Cửu Dương.



Thiên Hỏa Cửu Dương không ngờ không chỉ là một thần thông quần công, mà cũng là một thần thông độc lập tấn công. Diệp Mặc cố kìm nén sự sung sướng trong lòng, mau chóng lấy một bộ quần áo khác mặc vào, hắn cảm thấy Thanh Như sắp tỉnh lại rồi.



Nếu Chân Băng Du, Diệp Mặc nói không chừng sẽ cảm nhận xong Thiên Hỏa Cửu Dương của mình rồi mới mặc quần áo vào. Cũng không phải nói hắn thích Chân Băng Du, mà là vì thân thể của hắn trong mắt Chân Băng Du cũng chỉ là một túi da mà thôi. Cho nên trước mặt cô cho dù lộ túi da cũng chẳng sao, nhìn cái kiểu cô cởi hết quần áo trước mặt mình cũng không để ý thì cũng biết rồi.



Nhưng Thanh Như lại khác, mặc dù Thanh Như cũng là một người con gái dáng người hoàn mỹ khuông mặt xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng bây giờ hắn cũng không có chút ý nghĩ nào với Thanh Như cả.