Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 22 : Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp
Ngày đăng: 05:46 22/04/20
- Không phải tôi đã đến rồi sao, Gia Gia cũng ở đây à.
Cái giọng điệu bình thản, trầm ồm này không có chút nào là thuộc dạng xốc nổi của thanh niên cả.
- Em còn tưởng anh Tự không nhận ra em cơ.
Thiếu nữ tóc vàng giả vờ làm bộ tức giận.
Diệp Mặc tuy thấy loại thanh niên này rất hào hoa phong nhã, diện mạo cũng rất oai hùng nhưng khí chất lại có một chút hung hãn, thậm chí có chút sát khí lờ mờ.
Sát khí này người khác không nhìn ra, nhưng kiếp trước Diệp Mặc từng giết nhiều người và yêu thú, hắn chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra. Người thanh niên này chắc chắn từng giết người, hơn nữa gã ta còn giết người một cách trắng trợn, thậm chí còn lấy giết người làm vẻ vang, bằng không thì sẽ không có loại sát khí này.
Tuy là ở đây không có việc của hắn, hắn cũng không cần thiết phải ở lại đây. Đúng lúc Mặc Diệp muốn đi, vị thanh niên này lại quay đầu lại, giơ tay ra hướng về Mặc Diệp nói:
- Tôi là Vương Tự, xin hỏi anh là?
Diệp Mặc thấy cậu này lúc đưa tay ra thì vẻ mặt như trêu tức, biết kiểu suy nghĩ của anh ta, từ từ đưa tay phải ra, nói:
- Diệp Mặc.
Nhìn Diệp Mặc và Vương Tự bắt tay, người vui nhất chính là Tô Mi. Vì cô ấy biết Vương Tự có thói quen này. Lần đầu tiên làm quen với người khác, chỉ cần là nam giới, anh ta đều muốn thử qua bắt tay mà biết được cân lạng của người ta. Có một lần một đứa bạn của mình, trong lúc bắt tay với Vương Tự thì đã hét lên. Sau đó nam sinh đó không còn mặt mũi nào mà gặp lại cô ấy nữa.
Bây giờ Vương Tự bắt tay Diệp Mặc, kết quả sẽ thế nào đây? Tô Mi thậm chí còn kì vọng tiếng thét chói tai của Diệp Mặc.
"Răng rắc" mấy tiếng, Vương Tự cảm giác tay của Diệp Mặc bị anh ta bóp gẫy ra rồi. Thậm chí còn nghe thấy tiếng xương gãy. Đến việc Diệp Mặc rút tay đi lúc nào anh ta cũng không biết. Trong lòng giật mình, tự nhủ không tốt. Anh ta nghĩ bụng lực của mình quá lớn, vừa nãy khống chế không tốt, không ngờ lại bóp đến vỡ tay người ta.
Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết mặt như tranh đang đi đến. Người con gái mặc chiếc áo vàng nhạt này không ngờ lại đem cho hắn một loại tươi đẹp. Cô ấy với mái tóc đen như mực xoã trên vai, trông rất dịu dàng. Khuôn mặt tròn lại không chút tì vết của trang điểm.
Một bên tóc cài một trang sức nhỏ hình con nai, mấy sợi tóc vô tình xoã xuống khoé mắt. Mắt cô lại có một loại u buồn. Nhưng bước chân cô bước tới thì lại nhẹ nhàng như tiên nữ dẫm lên mây nhưng mắt cô tại sao lại quen như thế?
Ánh mắt u buồn và mất mát đó? Lạc Ảnh? Đúng rồi, ánh mắt của cô ấy và Lạc Ảnh sư phụ quá là giống. Diệp Mặc thở phào một cái, lấy lại tinh thần. Đã biết người con gái này không phải Lạc Ảnh sư phụ, chỉ là ánh mắt của cô ấy rất giống mà thôi.
Sắc mặt của Diệp Mặc lại trở lại bình thường, hắn không quen Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết lại thấy ánh mắt người thanh niên này nhìn cô, tuy có vài giây thất thần nhưng không giống với người khác là anh ta không soi xét cẩn thận. Quay về bộ dạng của anh ta lúc trước, không giống những người khác, khó khăn lắm mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác vẫn còn nhìn trộm mình.
- Khinh Tuyết, Mộ Mai, hai người cũng ngồi đi. Tôi giới thiệu một chút…
Tô Tĩnh Văn vừa định giới thiệu mấy người với nhau thì Lý Mộ Mai lại đến bên Tô Tĩnh Văn thì thầm vào tai:
- Đừng có giới thiệu ở đây, Khinh Tuyết chưa từng gặp Diệp Mặc. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Tô Tĩnh Văn lập tức phản ứng lại, nếu Ninh Khinh Tuyết không quen Diệp Mặc, ở đây thực sự là không phù hợp để giới thiệu hai người.
- Chị Tĩnh Văn, vừa mới xảy ra chút chuyện, Vương Tự không cẩn thận làm gãy tay Diệp Mặc, bây giờ Diệp Mặc không biết đi đâu rồi, em…
Tô Mi vội vã chạy vào, vừa vào đã vội vàng nói.
Nhưng cô ấy vừa nói một nửa đã cảm thấy không đúng, vì mấy người kia đều nhìn cô hơi kinh ngạc mà cô ta cũng đúng lúc không hiểu chuyện gì thì nhìn thấy Diệp Mặc.