Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 220 : Anh đúng là tên lưu manh

Ngày đăng: 05:48 22/04/20


Diệp Mặc không ngờ rằng những suy nghĩ của Tĩnh Tức mới thật thấu đáo. Trên đỉnh vách đá không chỉ có một quyển phương pháp luyện công cơ bản đang bị đốt cháy rừng rực mà còn có cả một bình rượu được đặắt ở bên cạnh. Bên cạnh bình rượu được đặt một chén rượu được rót đầy. Xem ra đạo cô này nói chuyện còn rất giữ chữ tín, đúng thật là muốn giúp mình làm ra pháp quyết tu luyện.



Bà nó, một ý nghĩ đen tối trong đầu Diệp Mặc. Điều này làm người khác không biết còn cho rằng mình thực sự là nhân tình nhân ngãi của cô. Không cẩn thận rơi xuống dưới vực sâu, nên cô thực tâm phúng viếng. Diệp Mặc đá hết những thứ ngổn ngang này xuống dưới vách núi, trong lòng tự nhủ cô đi mà tỏ lòng tôn kính với Điền Ba đi.



Sau khi đá hết tất cả những thứ đó xuống dưới, Diệp Mặc đi đằng sau của Tĩnh Tức, quan sát nơi này từ phía sau. Tuy cũng không dám đi đến quá gần nhưng hắn cũng có thần thức, hơn nữa còn đánh dấu vài ký hiệu trên người của Tĩnh Tức nhưng thật không ngờ lại bị mất dấu.



Con đường mà Tĩnh Tức đang đi là một con đường núi hiểm trở. Nếu như không phải là Diệp Mặc có Ngự Phong Quyết, trên người cô ấy lại có một vài dấu hiệu thì Diệp Mặc tuyệt đối không thể theo kịp cô. Sau gần ba tiếng thì đã là khoảng ba bốn giờ chiều rồi, Tĩnh Tức nhìn lên trên vẫn còn một đoạn đường xa ngút nữa, Diệp Mặc không thể nói được gì nữa. Cái chốn Ẩn Môn này sâu thật đấy, không ngờ phải đi lâu như vậy.



Đã hơn một giờ nữa trôi qua, lại lặng yên đứng trên một bên vách núi. Xung quanh vách núi đều là mây mù giăng kín. Trong lòng Diệp Mặc nghĩ, không phải là cô ta nhảy núi đấy chứ? Bản thân hắn nhảy núi là vì có Ngự Phong Quyết. Nhưng đạo cô này coi như là Địa cấp. Bây giờ nhảy xuống cũng chỉ có con đường chết.



Trong lúc Diệp Mặc còn đang suy tính, Tĩnh Tức đột nhiên lại ngồi xuống. Sau nửa giờ đồng hồ cô đột nhiên nhảy xuống thật. Diệp Mặc hoảng hốt, người con gái này muốn tự sát làm gì phải chạy tới tận nơi này chứ? Chẳng lẽ đây lại chính là một cửa.



Diệp Mặc chờ đợi một chút, lúc thấy không bị phát hiện mới đi tới bên vách núi rồi nhìn xuống. Nhưng khi hắn tới thì bỗng hiểu ra rằng, thì ra phía dưới của vách núi khoảng mười mấy mét có một đoạn xích sắt bị mây mù che phủ nên nhìn không rõ lắm. Lúc Diệp Mặc nhìn xuống cái đoạn xích này thì nó đột nhiên biến mất.



Diệp Mặc trong bụng giật mình, chẳng lẽ có chuyện kỳ lạ gì đó ở đây sao? Thần thức của hắn đi xuống phía dưới, quả nhiên cái dây sắt loáng thoáng hiện ra. Mà cái xích sắt ấy hắn lại không thể thấy hết được, cái chiều dài của sợi xích sắt đó rõ ràng là đã vượt qua phạm vi thần thức của hắn. nguồn TruyenFull.vn



Tĩnh Tức đạo cô đã đi theo xích sắt này rồi. Diệp Mặc đột nhiên nghĩ tới Lạc Tố Tố, có phải là mỗi lần cô đi ra cũng đi qua cái xích sắt này không? Lạc Tố Tố chỉ có tu vi hoàng cấp, đi dọc theo dây xích sắt này có lẽ rất mất an toàn.



Chiếc xích sắt vừa rồi nhìn không thấy, chỉ có thể dùng thần thức mà quét đến. Điều đó có nghĩa là vị trí đặt chiếc xích sắt này cũng rất kỳ lạ. Nói không chừng là nó được sắp đặt dựa vào trận pháp gì đó. Dưới những tia nắng xuyên qua mây mù lúc ẩn lúc hiện.
Không dễ nói chuyện là điều chắc chắn rồi. Thấy cái tên Tĩnh Tức biến thái kia là Diệp Mặc có thể biết được rồi. Trong lòng hắn có một loại thần thức, không muốn để Lạc Tố Tố tiếp tục ở nơi này nữa. Nhưng dù có như thế nào thì cũng phải hỏi xem ý kiến của Tố Tố nữa. Nếu cô không muốn đi thì hắn cũng chẳng còn cách nào. Dù gì cô ta và hắn cũng chỉ là gặp mặt một lần là thôi. Hoặc là bản thân hắn có thể đã yêu đơn phương rồi.



Đi thì chắc chắn là phải đi. Nhưng trước khi đi phải có cách để bảo vệ mình nếu không thì bị cô Tĩnh Tức kia nhìn thấy mất. Nói không chừng hắn còn chưa nhìn thấy tình hình của Tố Tố thì đã bị bỏ mạng tại vách núi rồi. Làm thế nào để bảo vệ được mình chứ?



Dựa vào tu vi hiện tại, Diệp Mặc đoán cũng không phải là đối thủ của Tĩnh Tức. Nếu hiện tại hắn và luyện tới hậu kỳ tầng ba thì còn có thể giao đấu cùng cô được chứ. Hiện tại hắn chỉ ở trung kỳ tầng ba, ngoài ra còn có thêm một chút pháp thuật đơn giản nhưng tốc độ phát triển của những pháp thuật này không uy hiếp được với người đàn bà này. Hơn nữa người con gái này nói không chừng cũng không phải là lợi hại nhất. Có lẽ bên trong còn có những đạo cô còn lợi hại hơn.



Nhưng hắn là người Tu Chân, chỉ duy nhất dựa vào pháp thuật. Nếu cần dựa vào tăng tu vi thì chắc chắn là không thành hiện thực. Linh khí ở nơi này thiếu thốn như vậy, hắn phải nâng cao tới khi nào? Đến lúc đó có lẽ đều quá muộn rồi.



Tuy có Tuyết Liên Tử, cũng có Đan Đỉnh (lò luyện đan), nhưng muốn luyện ra đan dược cũng không phải là chuyện dễ dàng huống chi là việc sử dụng đan dược cũng cần phải có thời gian hấp thụ chứ.



Cái duy nhất có thể dựa vào chỉ có thể là pháp thuật của mình mà thôi. Nhưng chỉ độc có một Hỏa Cầu thuật như vậy hoặc là một Phong Nhận thuật (phong đao, đao gió) cũng không có quá nhiều tác dụng. Tác dụng duy nhất có thể đánh úp được sự không chuẩn bị, nhưng cũng có thể dùng một lần mà thôi.



Nếu có nhiều Hỏa Cầu và Phong Nhận mạnh thì sao? Diệp Mặc trong lòng cứ nghĩ về điều này. Nếu như lúc tranh đấu với kẻ địch, hắn bỏ lại một Hỏa Cầu Phù Lục hoặc là vứt ra một cái Phong Nhận phù lục thì mới tấn công được nhiều người trong phạm vi lớn.



Tuy Hỏa Cầu Phù Lục khó có thể luyện chế, hơn nữa uy lực chỉ có hắn phát ra mà thôi nhưng không chịu đựng nhiều. Đúng rồi, hay dùng hại cái này ra để tranh đấu.



Nghĩ tới một đạo cô tu vi Địa cấp bị hỏa cầu của chính mình vâậy lại, lập tức nhảy nhót, Diệp Mặc chút nữa thì cười phá lên, muốn cười thật to. Hắn đúng là một tên lưu manh, sao có thể sợ vài đạo cô được chứ.