Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2264 : Thực lực của Đông Phương Vượng
Ngày đăng: 06:12 22/04/20
Ở giữa đại điện tiếp khách là một sân đấu trống trải, sau Gia Cát Thiên Hoa đứng lên đó thì Diệp Mặc đã lập tức biết rằng đó chính là một cấm chế không gian trong cái đại điện này. Thoạt nhìn thì nó chỉ có diện tích hơn mười trượng, nhưng thực tế thì có khi phải lên tới mấy ngàn trượng.
Gia Cát Thiên Hoa sau khi tấn cấp Hỗn Nguyên thì đạo vận lưu chuyển càng thêm oai hùng, chỉ vừa mới đứng lên trên sân khấu kia thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người rồi. Những khách mời có mặt ở đây đều âm thầm tán thưởng phong thái của Gia Cát Thiên Hoa.
Đông Phương Vượng đứng lên ôm quyền với xung quanh, sau đó lại hướng Đạm Đài Y ôm quyền một cái rồi mới chậm rãi đi về phía sân khấu nằm giữa đại điện.
Tuy Đông Phương Vượng thoạt nhìn thì càng bình tĩnh hơn nhiều so với Gia Cát Thiên Hoa, nhưng từ phong thái của y thì đã có thể thấy được y kém xa so với Gia Cát Thiên Hoa rồi. Không sợ không biết hàng, chỉ sợ là đem so ra thì chỉ như cái bộ "Túi da" so với tiên nhân, chỉ là loại râu ria không đáng nhắc đến. Hiện giờ so sánh ra như vậy cũng khá là trực quan đấy.
Gia Cát Thiên Hoa thấy Đông Phương Vượng tới thì liền vung tay lên, một chiếc Bạch ngọc tiêu trong suốt hiện ra trong tay của y.
- Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu.
Lúc này lập tức có nhiều người khách mời trong đại điện sợ hãi than một tiếng.
Diệp Mặc cũng đã được nghe nói qua về món pháp bảo này. Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu là thứ thuộc về Ngụy Tiên Thiên Linh Bảo. Uy lực của món pháp bảo này không hề kém so với Tiên Thiên Linh Bảo thông thường. Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu có thể phát ra một luồng âm thanh tiêu điều phá mỡ Giới Vực của đối phương, hơn nữa âm vực thần thông được Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu phát ra sau khi phối hợp với thần thức thần thông thì đều mạnh hơn so với các đại thần thông nhiều. Đó cũng không phải là chỗ lợi hại nhất của Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu. Chỗ lợi hại nhất của Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu chính là có thể trực tiếp quét sạch sự liên hệ giữa thần thức cùng với pháp bảo của đối phương.
Trong khi hai bên đang đối chiến, một khi bên nào mất đi liên hệ thần thức của mình với pháp bảo, thì pháp bảo đó chẳng khác nào một cục sắt cả. Cái này so ra với "Dung thuật" thần thông của Diệp Mặc thì càng thêm trực quan hơn. Thần thức thần thông "Dung thuật" của Diệp Mặc là thông qua việc đánh lén thức hải của đối phương, sau đó khiến cho thần thức cùng pháp bảo của đối phương mất đi liên hệ. Mà pháp bảo Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu lại trực tiếp cắt phăng đi sự liên hệ giữa thần thức của đối phương đối với pháp bảo.
Tất cả khách mời trong đại điện đều hiểu rằng Đông Phương Vượng gặp nạn rồi, Gia Cát Thiên Hoa cùng Đông Phương Vượng đều là Hỗn Nguyên Thánh Đế, hai người đều là vừa tấn cấp lên Hỗn Nguyên. Dưới tình huống này thì pháp bảo của hai người ai lợi hại hơn thì hiển nhiên là sẽ chiếm ưu thế hơn một chút.
Hơn nữa Gia Cát Thiên Hoa còn từng là người xếp thứ hai trên Thánh bảng Đạo Nguyên Thánh Đế, cho nên bất luận là cân nhắc theo gốc độ nào thì Đông Phương Vượng cũng không có được phần thắng lớn.
Đông Phương Vượng thấy Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu thì lại khinh thường cười nói:
- Thiên Hoa tiên hữu xin mời ra tay trước đi, bằng không thì đến khi ngươi thua lại có người nói ta đánh lén.
- Thánh Nữ Y Y, cô hãy ở đây đợi tôi, chẳng mấy chốc là tôi sẽ trở về.
Đông Phương Vượng đi ra khỏi sân khấu giữa đại điện liền cười nói với Đạm Đài Y.
Người ở nơi này đều biết rằng y cố ý làm vậy, nhưng không ai cho rằng y không có tư cách nói câu đó cả. Với mấy chiêu mà vừa rồi y chém giết Gia Cát Thiên Hoa thì muốn nhanh chóng trở lại cũng không hẳn là khoác lác.
Đạm Đài Y mỉm cười, cũng không nói lời nào.
Diệp Mặc quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện với Chân Băng Du thì Chân Băng Du đã mỉm cười nói với hắn:
- Diệp Mặc, anh đi đi, em chờ anh ở chỗ này, anh về sớm một chút là được.
Diệp Mặc hiểu được ý của Chân Băng Du, đó chính là cô muốn đánh vào mặt của Đông Phương Vượng. Đông Phương Vượng nói với Đạm Đài Y, nhưng Đạm Đài Y cũng không để ý tới y. Còn Chân Băng Du thì lại chủ động nói như vậy với Diệp Mặc, chủ động ở lại chỗ này chờ hắn, hiển nhiên là không coi Đông Phương Vượng ra gì rồi. Chân Băng Du đã ở bên Diệp Mặc một thời gian dài, cho nên cô cũng hiểu hắn vô cùng, cũng không hề lo lắng cho hắn là mấy.
Đông Phương Vượng vừa rồi còn mỉm cười, nhưng lúc này thì mặt đã lập tức trở nên âm trầm hẳn. Y nghĩ mãi mà không hiểu Chân Băng Du đến cùng là tự tin vào điều gì mà dám khẳng định rằng Diệp Mặc sẽ không bị y giết chết?
Vốn Diệp Mặc muốn đưa Chân Băng Du đi theo vì không muốn để Chân Băng Du một mình ở chỗ này lo lắng. Nhưng Chân Băng Du đã nói như vậy thì hiểm nhiên là đã cấp cho hắn một chỗ dựa tinh thần rồi.
Dường như đã nhìn ra cách nghĩ của Diệp Mặc thì Thang Tòng Hạm liền mở lời:
- Diệp Đan Thánh cứ đi đi, Băng Du muội xinh đẹp tốt tính như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Lời nói này hiển nhiên là lời hứa với Diệp Mặc. Có Thang Tòng Hạm cô ở chỗ này, thì sẽ không có người nào dám động tới Chân Băng Du cả.
Tiêu Đát hòa thượng cảm giác Diệp Mặc rất hợp tính với y cho nên cũng nhẹ gật đầu với Diệp Mặc. Tuy y không nói gì, nhưng ý tứ thì đã hết sức rõ ràng rồi.