Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 228 : Hoảng sợ chạy trốn
Ngày đăng: 05:48 22/04/20
Diệp Mặc lấy ra dây chuyền phòng ngự đưa cho Đường Bắc Vi nói:
- Em đeo cái này vào, đợi sau khi anh đi, em hãy đóng kín cửa lại, trước khi anh về, không được tùy ý mở cửa.
Con người đó đã trăm phương ngàn kế ám toán mình như vậy thì không thể không đề phòng việc ông ta động thủ với Đường Bắc Vi.
- Dây chuyền đẹp quá, anh, cái này anh tặng em hả?
Đường Bắc Vi nhận lấy sợi dây chuyền tinh xảo đó với nét mặc vô cùng vui sướng, cô trước giờ chưa hề có món trang sức nào, sợi dây chuyền này là món trang sức đầu tiên của cô.
Trong lòng Diệp Mặc có chút áy náy, trên người Đường Bắc Vi không hề có một trang sức nào ra hồn cả, điện thoại cô đang dùng cũng chỉ là điện thoại cũ thì có thể biết được những năm gần đây cô đã trải qua cuộc sống cực khổ thế nào, có điều hắn không muốn nói ra những lời này, chỉ cần trong lòng nhớ rõ là được, sau này quan tâm nhiều một chút tới cô em gái của mình là được.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc lại nói: nguồn TruyenFull.vn
- Sợi dây chuyền này em tuyệt đối không được tháo ra, còn đây là một số bùa do anh luyện thành, nếu có người xông vào thì em cứ lấy cái này ném, nhớ là lúc ném chỉ cần nói một chữ "lâm" là được rồi.
Đường Bắc Vi bỏ bàn tay đang cầm sợi dây chuyền xuống, sau đó ngạc nhiên nhận lấy mười bùa Hỏa cầu to bằng bàn tay từ Diệp Mặc, ngẩn người một hồi không nói được câu nào, trong lòng nghĩ anh cô loay hoay cả buổi chiều để làm ra thứ này, chẳng lẽ đây chính thứ đạo pháp mà anh đã nói sao?
Thấy Đường Bắc Vi có vẻ nghi hoặc, Diệp Mặc liền nói:
- Đây là bùa Hỏa cầu dùng để phòng thân, nên nhớ là sau khi ném nó đi thì nó sẽ biến thành một hỏa cầu bao vây lấy đối phương nên không được tùy tiện thử.
- Anh, cái này…
Đường Bắc Vi không biết làm sao, cô không biết giải thích thế nào với Diệp Mặc.
Đúng là một sơi dây chuyền đẹp, chuyện xảy ra hôm nay thật giống như trong mơ, đến tận bây giờ cô còn chưa thật sự hoàn toàn tỉnh táo để biết thì ra cô có thêm một người anh, hơn nữa còn đối xử rất tốt với mình, nhưng lúc anh ấy chưa biết mình là em gái anh ấy thì nhìn anh ấy thật sự rất dữ.
Diệp Mặc có thật sự là anh ruột của cô không? Anh ấy thật sự có rất nhiều bí mật, cái này là thứ anh ấy lấy trong người ra, có điều áo anh ấy là áo đơn mà, rốt cuộc anh ấy lấy ra từ đâu nhỉ? Còn hôm nay anh đã mua rất nhiều vật liệu mà đến tận bây giờ cô còn không biết anh ấy đã bỏ chúng ở đâu nữa.
"Cọc cọc" một tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Đường Bắc Vi đang mơ màng bỗng giật mình, anh cô nói nếu anh vào thì sẽ nói mình nghe, vậy bây giờ ai đang gõ cửa nhỉ?
Đường Bắc Vi lập tức nghĩ đến lời nói của Diệp Mặc, lấy sợi dây đeo trên người, thò tay lấy mười lá bùa bên cạnh đang để trên bàn, vội vàng nhìn chăm chăm vào cửa.
"Cọc cọc" lại là một tiếng gõ cửa nữa vang lên, Đường Bắc Vi chạy đến gần cửa lấy hết cam đảm hỏi:
- Người bên ngoài là ai vậy?
Cô không ngờ câu hỏi này của cô khiến âm thanh gõ cửa ở bên ngoài ngừng lại. Trong lòng Đường Bắc Vi lập tức căng thẳng, anh cô không ở đây, những lá bùa mà anh đưa cho cô rốt cuộc có hữu dụng hay không?
Đông Phương Tê biết có lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều nhưng trước giờ ông chưa hề vì một chuyện nhỏ nhặt có khả năng xảy ra mà đi mạo hiểm, lần trước ở bán đảo Senna, nếu không phải do ông thông minh thì có lẽ bây giờ xương cốt của ông đã tiêu tan rồi, nên bất luận Diệp Mặc có bị mắc bẫy hay không thì ông cũng phải lùi lại một cách quyết đoán.
Bất kể có mắc mưu hay không thì ở đây cũng không còn chuyện của ông nữa.
Đông Phương Tê cầm lấy chiếc điện thoại đang rung bấm nút nghe, tin tức mà thuộc hạ của ông báo lại khiến ông có chút kinh ngạc, ông chỉ suy đoán thôi, không ngờ Đường Bắc Vi thật sự còn ở khách sạn.
Sau lưng Đông Phương Tê ra mồ hôi hột, kêu thuộc hạ lập tức dẫn Đường Bắc Vi đi, còn ông thì tắt ngay điện thoại, chạy thục mạng về hướng Vô Lượng Sơn, ông không dám họp mặt với thuộc hạ ở khách sạn, ông không dám tin là sau khi Diệp Mặc đã dám phá vỡ kế hoạch của ông mà còn dám để Đường Bắc Vi ở lại khách sạn một mình, hắn chắc chắn có đồng bọn.
Càng chạy Đông Phương Tê càng hối hận, sau này bất kể làm việc gì thì ông sẽ không đích thân mạo hiểm, tuy là lúc đó nét mặt của Diệp Mặc đã nói cho ông biết kết quả thực tế, được nhìn thấy Diệp Mặc chết trong tức giận cũng rất hả hê nhưng tính mạng bản thân vẫn quan trọng hơn.