Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 237 : Trú Nhan Đan

Ngày đăng: 05:48 22/04/20


Còn một điều chính là lần này sau khi đấu giá Trú Nhan đan, bất kể chờ lúc nữa Tê Sương tự có bán đứng hắn không, hắn đều phải chuẩn bị sẵn. May mà hắn có sẵn dự kiến, trước khi vào, dùng khăn đen che mặt, còn đổi tên.



- Được, nếu đan dược của anh thực sự như anh nói, có thể khẳng định đây là đan dược vô giá nhưng vì là lần đầu nên tôi đoán giá cũng chả cao lắm, dù sao chuyện này cũng khó tưởng tượng.



Lời của lão có râu tuy có sự đắn đo bên trong nhưng Diệp Mặc biết điều anh ta nói là thật.



Diệp Mặc lại lấy ra một viên Trú Nhan đan, đưa cho lão có râu nói:



- Loại đan dược này tôi có hai viên, viên này đến khi giữa cuộc đấu giá thì ông mới cho bán. Tôi nghĩ viên thứ hai này sẽ có giá khá hơn.



Lão có râu nhận lấy viên Trú Nhan đan thứ hai. Anh ta hoàn toàn hoá đá. Phải biết rằng loại đan dược này có một viên đã là nghịch thiên rồi nhưng người thanh niên này trong một lúc lại lấy ra hai viên. Nếu nói hắn là lừa đảo thì chả nhẽ hắn không muốn sống nữa sao. Lừa gạt người ở đây đúng là muốn chết mà.



Người phụ nữ trung niên kia nhìn chằm chằm đan dược trong tay Diệp Mặc. Trong mắt lộ vẻ tinh quang, nếu không phải có cố kị, không chừng bà ta đã lên cướp từ lâu rồi. Nhưng bà ta biết cho dù có khuynh gia bại sản cũng không mua nổi một viên này.



Lão có râu cầm viên đan dược Trú Nhan đan lên cũng cảm khái khá lâu. Hai viên đan dược này tuyệt đối là thứ đắt giá nhất buổi đấu giá này.



Người phụ nữ đó dường như nhớ ra chuyện gì đó, liền nói:



- Xin hỏi, đan dược này của cậu có phải luyện chế từ l Hồng diệp Nam Thị không?



Diệp Mặc kinh ngạc, lại một lần nữa nghĩ ra một vấn đề lớn. Đó chính là việc Vô Lượng Sơn có Hồng diệp Nam Thị không phải là một hai người biết, rất nhiều người cũng biết rồi. Hơn nữa tác dụng chính của lá đó là làm đẹp, điều này không khó đoán. Thậm chí Trú Nhan đan của hắn có mùi vị Hồng diệp Nam Thị cũng không thể che giấu.



Một khi bị người ta biết Hồng diệp Nam Thị là hắn lấy được, vậy thì cái chết của Biên Pha và Du Liên bên sườn núi không chừng đều đổ lên đầu hắn. Cái chết lần trước không chỉ dừng lại ở hai người Biên Pha và Du Liên, còn tên đầu trọc bị Tĩnh Tức giết chết, thậm chí còn rất nhiều cao thủ Huyền cấp.



Thấy lão có râu và người phụ nữ trung niên đó nhìn mình, Diệp Mặc tự quyết chắc chắn, dù sao chuyện này cũng rõ rồi. Hơn nữa có giấu cũng không giấu nổi. Chi bằng nói thẳng là đúng thế, cũng để Trú Nhan đan đáng giá hơn. Chờ hắn tham gia xong phiên đấu giá này sẽ đi tiêu diệt Tống gia luôn, sau đó mai danh ẩn tích để tu luyện.
- Mọi người yên lặng, nếu có người sau khi mua mà không tin, có thể dùng ngay tại chỗ, chúng tôi ở đây có người hoàn toàn chịu trách nhiệm.



Quả nhiên lời này của Tịch Ô Sơn vừa nói ra thì hiện trường liền khôi phục lại trạng thái yên lặng.



- Anh Tịch, theo anh nói, loại Trú Nhan đan này nhiều người đều biết trước đây không lâu tại Vô Lượng Sơn có truyền đến việc hồng diệp nam thị. Trưởng lão Điểm Thương mất tích trên Vô Lượng Sơn. Ai đem Trú Nhan đan này đến hội đấu giá xin anh Tịch hãy nói để Điểm Thương tôi được cảm ơn.



Một vị khoảng bốn mươi tuổi liền đứng lên nói.



Diệp Mặc liền nhìn người này, tự nhủ, quả nhiên là đến rồi. Người Huyền cấp trung kì này xem ra cũng là người của Điểm Thương, chỉ là không biết Tịch Ô Sơn sẽ nói thế nào. Tuy phiên đấu giá chắc chắn sẽ không để lộ thông tin của Diệp Mặc nhưng vẫn có chút lo sợ bất an.



Tịch Ô Sơn cười ha hả:



- Phiên đấu giá của tôi chỉ là chịu trách nhiệm mua bán, cái khác không hỏi một câu. Nếu có người hỏi loại vấn đề này, thì toàn bộ được coi là hành vi khiêu khích đối với phiên đấu giá của tôi. Được rồi, bây giờ mọi người có thể ra giá rồi.



Tịch Ô Sơn nói xong khí thế hùng mạnh liền xông lên. Có thể thấy tu luyện cao hơn so với người đàn ông Điểm Thương kia rồi. Quả nhiên người đàn ông của Điểm Thương kia trên mặt xanh đỏ có đủ, cuối cùng không nói gì nữa, hơi khó chịu mà ngồi xuống.



Diệp Mặc thầm thấy thoải mái, người của Điểm Thương này thật kiêu ngạo. Nếu bây giờ hắn luyện khí tầng năm hoặc tầng sáu, nói không chừng hắn đã đứng lên nói, là của tôi thì đã sao.



Chờ cả buổi vẫn không có ai ra giá, Diệp Mặc lại buồn bực. Chả nhẽ những người này đến một triệu cũng không lấy ra được sao? Nghĩ tới đây hắn không chịu được nữa liền giơ thẻ lên nói:



- Tôi ra một triệu.



Bọn rùa rụt cổ này không ra giá thì ông đây tự thét giá.