Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 248 : Con tới trễ rồi

Ngày đăng: 05:48 22/04/20


- Phải ngăn cản anh ấy, nhất định phải ngăn cản...



Lạc Ảnh trong đầu cứ vang mãi những lời này, cô dĩ nhiên biết rằng mình hoàn toàn không thể la hét, hoàn toàn không ngăn cản được, chỉ có thể lo sợ không yên nhìn chằm chằm một ngọn núi đao rất cao kia, nếu ánh mắt có thể làm tan chảy, cô sớm đã làm tan chảy ngọn núi đao kia.



Tuy chẳng hiểu thế nào là núi đao biển lửa, thế nhưng Diệp Mặc lại không sợ chút nào. Hắn là một tu chân giả, nếu như sợ núi đao biển lửa thì hắn đã chẳng phải tu luyện làm gì.



Diệp Mặc đi theo đám Tĩnh Tức tới luyện võ trường, từ rất xa đã nhìn thấy núi đao cao bảy tám chục mét, hơn nữa lại còn có hai mặt. Diệp Mặc lặng yên nhíu mày lại, với độ cao ngần này cũng chả có chút nào gọi là thử thách với hắn cả, thậm chí hắn chỉ cần thi triển Ngự Phong thuật là đã có thể đứng ngay trên đỉnh núi này rồi



Bỗng nhiên Diệp Mặc ngừng lại, hắn cảm giác được bên trong mình có chút đau đớn, hắn nhìn chung quanh một chút. Hình như luôn cảm thấy có cái gì giống như vướng víu ở bên cạnh, hắn theo bản năng đem thần thức quét ra ngoài, nhưng không phát hiện ra gì.



-Sao vậy? Sợ sao? Nếu anh sợ, ngay bây giờ đi đi.



Lần này nói chuyện không phải Tĩnh Tức, là một người nữ đạo sĩ trung niên bên cạnh Tĩnh Tức, mặt rất đen, bộ dạng cũng rất khó coi. Diệp Mặc hoài nghi nữ nhân này có phải là người xấu nhất Tĩnh Nhất Môn không.



Hắn chẳng muốn đi để ý tới người phụ nữ này, nếu đi cùng một chỗ với Tĩnh Tức, đã nói lên cô và Tĩnh Tức là một phe.



Đã có khoảng hai ba mươi đạo cô đứng xung quanh núi đao, phỏng chừng đạo cô của Tĩnh Nhất Môn đều đến đây. Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn núi đao này, cao gần trăm mét, giống như một cái cột điện to lớn, hiện ra hình dáng của một hình tam giác ngược, đứng ở giữa luyện võ trường.



Có thể thấy đạo cô Tĩnh Tức đã sớm cho người chuẩn bị xong, chỉ đợi khi hắn đến



Trên núi đao đều là lưỡi dao siêu mỏng sáng như bạc trắng, lưỡi đao hướng lên phía trên, ba cái một hàng, cách một mét có một hàng. Có thể tưởng tượng, người thường không cần nói đứng trên không được, chỉ cần tuỳ tiện ném một vật xuống lưỡi đao, cũng sẽ bị chém thành hai mảnh.



Diệp Mặc nhíu nhíu mày, núi đao này nếu để cho hắn leo lên, rất đơn giản, hắn thậm chí chỉ cần ở một trên cây đao tùy ý nhấn một cái, là có thể lên đến đỉnh. Nhưng nghĩ lại, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.



Chỉ có điều Diệp Mặc nghĩ, biện pháp của hắn cũng không phải rất dễ dàng, trừ hắn ra, thử xem còn có ai có thể nhún cái lên gần trăm mét?



Tĩnh Nhàn lại nhíu nhíu mày nói:


Tĩnh Nhàn vừa mới nói bốn chữ, Tĩnh Tức liền thoạt nhìn rất có lễ phép nói:



- Sư tỷ à, em nghĩ tông môn giới luật một khi bị phá vỡ, như vậy về sau Tĩnh Nhất Môn ta dùng cái gì kế thừa tiếp nữa. Mà hậu phong…



Nói xong hai chữ hậu phong, Tĩnh Tức bỗng nhiên im miệng, Tĩnh Nhàn sắc mặt lại lần nữa biến đổi, lại không dám nói thêm một chữ nữa.



Diệp Mặc thấy Lạc Ảnh không ngờ quỳ xuống giúp hắn cầu tình, trong lòng ấm áp, nhưng là vì Lạc Ảnh bộ dạng thương tâm, trong lòng của hắn lại khó chịu, lòng bàn chân lại cùng lúc bị cắt qua. Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền trấn định lại, lại tụ kết chân khí ở lòng bàn chân, tốc độ đi không ngờ nhanh hơn rất nhiều.



- Tố Tố, đứng lên chờ anh, anh sẽ dẫn em đi.



Tiếng nói Diệp Mặc trấn định vang lên bên tai Lạc Tố Tố, Lạc Tố Tố niềm vui bất ngờ đứng lên, trong mắt của cô toàn bộ đã là hình dáng Diệp Mặc.



Diệp Mặc quả nhiên là đến đưa cô đi, chẳng lẽ hắn cũng giống như mình, cũng đang ở trong mộng nhớ tới mình hay sao? Vì sao hắn nói dẫn mình đi, nói như vậy hoàn toàn chính đáng, chắc chắc đáng tin?



Thấy Lạc Ảnh vậy mà đứng lên, hơn nữa trong mắt của cô dường như chỉ có Diệp Mặc, căn bản là đã quên sự hiện hữu của mình. Tĩnh Tức ánh mắt lạnh lùng, một đôi tiện nhân. Tôi tuyệt đối sẽ không cho các người sống dễ chịu đâu, thời điểm Tĩnh Tức vừa mới nghĩ đến đây, Diệp Mặc đã từ một mặt khác xuống rồi.



Mặc tất cả mọi người ngây dại, cho tới bây giờ đều không có nghe nói qua có người đi núi đao lại đi nhẹ nhàng như vậy, nhanh như vậy đã xuống rồi, thậm chí chỉ có điều chảy một ít máu. Tĩnh Nhàn cũng ngây dại, bà không nghĩ đến người thanh niên này thật sự hoàn toàn đi qua núi đao, mà còn là từng bậc một không bỏ xót bậc nào



Ánh mắt Lạc Ảnh không rời khỏi người Diệp Mặc, khoảng cách cô với Diệp Mặc càng gần, lại càng cảm giác Diệp Mặc chính là cái người trong mộng kia. Lúc này Diệp Mặc đã xuống tới, cô lập tức chạy vọt tới, ôm lấy Diệp Mặc, ngoài rơi lệ, lại không biết nên nói gì.



Nếu như nói lúc đầu còn có một chút hoài nghi, hiện tại Diệp Mặc vì cô có thể đi núi đao, cô không còn hoài nghi nữa. Núi đao, cô chợt nhớ tới đến đây, vội vàng ngồi cúi xuống



- Diệp Mặc, chân của anh...



Diệp Mặc ôm lấy Lạc Ảnh, cẩn thận nhìn kĩ cô



- Rất xin lỗi, sư phụ, con tới trễ rồi...