Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 259 : Chỗ cũ

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


- Ăn cơm xong hãy nói.



Diệp Mặc nhìn bộ dạng Đường Bắc Vi có chút tiều tụy, biết gần đây khẳng định cô đã phiền muộn rất nhiều vì chuyện này. nguồn TruyenFull.vn



Đường Bắc Vi gật đầu. Cô ở chung một chỗ với Diệp Mặc, hơn nữa vì đã nói ra chuyện của mẹ, nên cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa đồ ăn của khách sạn này không tồi. Không ngờ cô lại có hứng ăn uống như vậy.



- Nghe những người theo dõi em nói lão đại của bọn họ tên là Khiêm Hòa. Không có người nào ở Đàn Đô dám trêu chọc gã. Sau đó, em mới biết mình đã sớm nằm trong danh sách của bọn họ. Chỉ có điều lần này sau khi trở về, lại đứng đầu danh sách mà thôi.



Đường Bắc Vi ăn một vài thứ, cảm giác khỏe hơn nhiều.



Diệp Mặc hơi sửng sốt.



- Danh sách gì?



Lúc này Đường Bắc Vi mới nói kỹ hơn:



- Tên Khiêm Hòa kia là một tên ma quỷ, không có chuyện ác nào không làm. Em không biết vì sao gã còn ung dung tự tại đến bây giờ. Đàn Đô rất nhiều trường cao đẳng, thậm chí cả các trường chuyên cũng có rất nhiều cô gái bị gã gây họa. Gã có một danh sách. Trên danh sách viết tên của các cô gái. Chẳng những là các cô gái trong trường học, còn có các cô gái ở địa phương khác. Chỉ cần gã thích, gã đều viết vào danh sách của mình.



Đường Bắc Vi Nói tới đây, theo bản năng cô ngồi dịch lại gần Diệp Mặc một chút, sau đó mới nói tiếp:



- Khi em học đại học năm thứ ba, đã bị ghi tên vào danh sách của gã. Chỉ có điều, trên danh sách của gã ghi chép rất tỉ mỉ. Một ngày nào đó, cần cô gái nào ở chỗ nào, đều có trình tự trước sau. Đáng ra còn mấy tháng nữa mới có thể tới dẫn em đi, nhưng sau khi em từ Vô Lượng sơn trở về, vì em đã dùng Trú Nhan Đan, tên của em bị đẩy lên trước. Nghe nói cuối tháng, sẽ dẫn em đi.



- Cuối tháng? Không phải là vài ngày nữa sao?



Diệp Mặc thầm cảm thấy kinh ngạc. Nếu hắn về chậm vài ngày, hậu quả không thể tưởng tượng được.



Đường Bắc Vi gật đầu.



- Ban đầu em cũng không biết. Trong trường học bọn em có một người là hoa hậu của trường, tên là Thiến Thiến. Quan hệ giữa em và cô ấy tốt lắm. Một tháng trước, cô ấy bị dẫn đi. Khi cô ấy quay trở về, vẻ mặt trở nên xanh xao vàng vọt, tiều tụy. Sau đó, cô ấy tìm em, em mới biết cô ấy từng xem qua danh sách kia. Thậm chí, em là một người trong số đó. Hơn nữa cô ấy còn nghe thấy những người đó bàn luận về chuyện của em. Cô ấy bảo em phải nhanh chóng chạy đi. Cô ấy nói cho em biết, tối hôm đó, cô ấy sẽ chạy trước.



- Sao em không đi?



Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ hỏi.



Đường Bắc Vi lắc đầu.
- Quét thẻ đi.



Người quản lý đứng chỗ lễ tân run rẩy, vội vàng nói:



- Đã thanh toán, đã thanh toán hóa đơn, không cần...



Hiện tại anh ta sao dám đòi tiền những người này. Những người này rất nguy hiểm. Ngay cả báo cảnh sát, anh ta cũng không dám.



Diệp Mặc biết hẳn là vừa rồi ba người này đã cảnh cáo quản lí. Hắn cũng mặc kệ anh ta, nắm tay Đường Bắc Vi, đi theo tên đàn ông mặt dài lên một chiếc xe việt dã bên ngoài khách sạn.



Không ngờ chiếc xe việt lại đi ra khỏi nội thành. Xe đi rất nhanh. Chưa đến một giờ sau, đã tới một biệt thự nằm riêng biệt ở vùng ngoại thành. Nói đúng hơn, nơi này quả thực không thể xem là một biệt thự, thậm chí có thể nói là một trang viên tư nhân nhỏ.



Bên ngoài trang viên có một rừng trúc lớn. Bên trong còn có một hồ nhân tạo. Diệp Mặc vừa đến đây, đã cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Lúc trước khi Văn Đông dẫn hắn đến Đàn Đô giao dịch mô hình, đã tới nơi này. Không ngờ lần thứ hai hắn đến Đàn Đô, vẫn tới nơi này.



Tuy nhiên lần trước khi đến đây, biệt thự này đã bị Văn Đông cho nổ tung. Hiện tại mới chỉ một năm, biệt thự này đã được xây dựng lại. Xem ra còn đẹp hơn trước. Diệp Mặc cười lạnh. Thật đúng là không sợ chết. Không ngờ mình lại gặp biệt thự này tới hai lần. Chứng tỏ người ở đây xui xẻo.



Xe việt dã dừng ở cổng. Bảo vệ cổng kiểm tra giấy tờ một lát, mới cho đi vào.



- Dẫn bọn họ vào trong.



Người đàn ông mặt dài vừa mới xuống xe, lập tức có một người đàn ông mặt sẹo đi tới. Phía sau người này còn có hai gã thanh niên mặc áo đen. Khi người mặt sẹo thấy Diệp Mặc, trong mắt xuất hiện chút sát khí. Nhưng gã không động thủ. Dường như biết có người sẽ giết Diệp Mặc, gã căn bản không cần động thủ. Rất rõ ràng, chuyện Diệp Mặc giết Báo đen, đã truyền tới đây rồi.



Diệp Mặc kéo tay Đường Bắc Vi, đi theo người đàn ông mặt dài đi vào đại sảnh. Đường Bắc Vi có chút khẩn trương. Cô nhìn thấy ở đây, khắp nơi đều là những người hung hãn. Hơn nữa trong tay mỗi người đều có vũ khí, giống như làm cho tổ chức bí mật của quốc gia.



Diệp Mặc còn chưa đi đến đại sảnh, thần thức của hắn đã quét đến trong đại sảnh. Tất cả có mười mấy người.



Bốp bốp...



Diệp Mặc mới vừa đi vào đại sảnh, một tiếng vỗ tay đơn điệu đã vang lên.



- Không tồi. Công nhận rất can đảm. Chẳng những dám giết người của tôi, hơn nữa còn dám đến đây. Anh có dũng khí. Tuy nhiên cho dù anh có dũng khí, đắc tội với Nhiếp Vô Biên tôi, cũng chỉ còn đường chết.



Nhiếp Vô Biên? Diệp Mặc lúc này bỗng nhiên nhớ lại cái cô Nhiếp Song Song vô cùng xinh đẹp, còn câu nói kia của cô. "Tôi vẫn là xử nữ".