Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 263 : Không nên gây sự với tôi

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Diệp Mặc nhìn những cảnh sát tới bao vây xung quanh, đã biết những người này tới vì hắn. Chỉ có điều hắn lại không hề quan tâm. Diệp Mặc đoán không sai. Rất nhanh, hắn và Đường Bắc Vi đã bị hơn mười người cảnh bao vây.



- Các anh làm gì thế này?



Hồ Dương lập tức tiến lên hỏi.



Người cảnh sát trung tuổi đi phía trước cười lạnh, đẩy Hồ Dương ra.



- Viện trưởng Hồ, tôi biết ông là bác sĩ đức cao vọng trọng ở Đàn Đô. Chỉ có điều xin ông không nên cản trở chúng tôi chấp hành công vụ. Chúng tôi nghi ngờ hai người này có liên quan đến vụ phóng hỏa biệt thự Trúc Hồ ở Đàn Đô. Mời ông tránh đường cho.



- Cảnh sát Ngũ, khi tôi đến còn được các anh bảo vệ. Tôi rất cảm ơm cảnh sát Đàn Đô. Nhưng trong chớp mắt các anh nói Diệp thần y là nghi phạm phóng hỏa. Điều này có phần thái quá rồi. Diệp thần y có y thuật như thế, cần phải đi phóng hỏa sao?



Bàng Hải Hương lập tức đứng ra. Bất kể Diệp Mặc có phải là nghi phạm hay không, cô không thể để Diệp Mặc bị tổn thương. Điều này liên quan đến tính mạng của chồng cô.



Sắc mặt cảnh sát Ngũ có chút khó coi. Anh ta nhìn Bàng Hải Hương nói:



- Bà Bàng, bà là khách quý của Đàn Đô. Tuy nhiên mong bà không nên cản trở công tác của chúng tôi.



Sắc mặt Bàng Hải Hương rất khó coi, nhưng không thể nói được gì.



Diệp Mặc không muốn gây ầm ĩ ở bệnh viện. Cho dù xảy ra chuyện, hắn cũng không muốn nhiều người nhìn như vậy. Người cảnh sát này rõ ràng là cùng một phe với Khiêm Hòa. Không biết sau khi anh ta biết Khiêm Hòa và lão đại sau lưng anh ta đều bị giết. Anh ta còn có thể kiêu ngạo như vậy nữa hay không.



- Nếu như vậy, tôi đi với anh một chuyến. Chị Bàng, tối ngày mai tôi sẽ đến đây. Chị cứ đưa chồng chị qua. Không cần lo lắng về chuyện của tôi. Cũng không cần chị phải làm gì. Tôi khẳng định sẽ tới đúng giờ.



Diệp Mặc nói xong nhìn cảnh sát Ngũ cười lạnh một tiếng.



- Tự gây họa thì không thể sống được.



- Hừ, tới đúng giờ? Anh nằm mơ đi.




Liễu Phương lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, muốn hai người cảnh sát phía sau trực tiếp động thủ.



Diệp Mặc nói xong lấy ra một quyển sổ màu xanh quơ quơ trước mặt Liễu Phương.



- Anh nói tôi có tư cách hay không?



- Tổng huấn luyện viên Phi Tuyết?



Chỉ đọc năm chữ này, phía sau còn có một dấu in nổi, Liễu Phương lại không thể nói gì thêm. Cái dấu in nổi này tuyệt đối là thật. Bản thân ông ta là Cục trưởng Cục cảnh sát, chút việc ấy vẫn có thể nhận ra được.



Phó cục trưởng Lâm vội vàng đưa đầu qua. Anh ta cũng biết dấu in nổi của Tổng cục đặc binh, trong mắt lập tức chợt hiện lên chút thần thái. Phản ứng của anh ta rất nhanh, lập tức tiến lên nói:



- Hóa ra là Huấn luyện viên Diệp tự mình qua. Ha hả, tôi tên là Lâm Tán. Được gặp anh thật là vinh hạnh, vinh hạnh.



Nói xong, anh ta đưa tay qua.



- Sao, anh là Diệp Mặc? Đúng, đúng là Diệp Mặc ở Yến Kinh...



Bỗng nhiên Lâm Tán nhớ tới Diệp Mặc là ai. Đang nói chuyện, lập tức tạm dừng. Không ngờ hắn lại là Diệp Mặc trong truyền thuyết.



Liễu Phương thấy Diệp Mặc có bằng chứng xác thực, trong lòng đầy kinh ngạc, tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn mất đi vị thế của mình. Cho dù hắn là huấn luyện viên, có thể giết người, nhưng hắn không thể can thiệp vào việc phá án của cơ quan cảnh sát tỉnh ngoài. Huống gì Chủ tịch thành phố đã tự mình căn dặn về chuyện này.



Nhưng khi ông ta nghe thấy hai chữ Diệp Mặc này, đồng thời cũng liếc nhìn thấy hai chữ này trên giấy chứng nhận, đầu óc của ông ta chợt quay cuồng. Bản thân cũng không có cách nào ngăn chặn được sự sợ hãi ở trong lòng.



Danh tiếng của Diệp Mặc, có thể rất nhiều dân chúng không biết tới, nhưng ông ta là Cục trưởng cảnh sát Quận của một thành phố, sao có thể không biết Diệp Mặc là ai? Hắn là tồn tại khiến Tống Gia kiêng kỵ, hơn nữa đã ra tay tàn nhẫn diệt Âu Gia. Âu Gia tùy tùy tiện tiện lấy ra một người cũng là một Chủ tịch thành phố, đừng nói tới một Phó chủ tịch thành phố.



Mồ hôi lạnh chảy xuống sau lưng Liễu Phương. Đầu ông ta choáng váng từng đợt. Ông ta biết mình xong rồi. Thật sự xong đời. Diệp Mặc nói có thể giết Ngũ Chấn Phi một chút cũng không sai. Hắn nói đều là sự thật. Hắn quả thật có thể tùy tiện giết chết Ngũ Chấn Phi, hơn nữa không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.