Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 269 : Khinh Tuyết bị cướp

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Quách Thái Minh lấy ra từ trong người một chiếc hộp ngọc đưa cho Diệp Mặc nói:



- Diệp thần y, tổ tiên tôi cũng là cổ võ nhất mạch, chỉ có điều sau này thì bị thất truyền, lúc Diệp thần y điều trị cho tôi, chắc đã sử dụng nội khí, nhìn anh chắc cũng là một cao thủ về cổ võ, chiếc hộp này do tổ tiên tôi truyền lại, tôi nghĩ con cháu đời sau của tôi cũng không luyện cổ võ nữa rồi. Ơn cứu mạng, tôi cũng không có cái gì để tặng, nên chiếc hộp này tặng cho anh, mong thần y nhận lấy.



Diệp Mặc vội vàng từ chối:



- Ông Quách, đây là thứ mà tổ tiên ông để lại, tôi không thể nhận được, ông hãy giữ lại đi.



Quách Thái Minh lắc đầu nói:



- Tôi chỉ có một đứa con gái, hơn nữa cho dù tôi có con trai đi chăng nữa, thì tôi cũng đã nói rồi, nếu như Diệp thần y thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, thì coi như chiếc hộp ngọc này là chút tâm ý, tôi biết Diệp thần y cũng không coi thứ này ra gì, nhưng tôi không có thứ nào tốt hơn cả có thể làm vừa lòng anh cả.



Thấy Quách Thái Minh chân thành như vậy, Diệp Mặc cũng chỉ đành nhận lấy chiếc hộp ngọc. Hắn mở chiếc hộp ngọc ra, phát hiện bên trong có một chiếc thẻ, chắc là thẻ ngân hàng, ngoài chiếc thẻ này ra còn có một tấm bản đồ da dê, có vẻ như có từ rất lâu rồi, tấm bản đồ vẽ một vùng biển rộng, trên tấm bản đồ là một viên đá. Diệp Mặc phát hiện ra viên đá này chính là đá "Tử Tiêu"



Diệp Mặc lập tức hiểu ra căn bệnh mà Quách Thái Minh cho rằng là bị di truyền là như thế nào, chiếc hộp ngọc này nhất định là do tổ tiên Quách Thái Minh để lại, đến đời nào thì đời đấy đều đến chạm vào viên đá "Tử Tiêu" này một lần, kết quả chỉ cần cầm vào đá "Tử Tiêu" thì người đó lập tức sẽ bị mắc căn bệnh này. Chỉ có điều không giống với Trác Ái Quốc ở chỗ, người nhà họ Quách sau khi xem viên đá này, còn để nó vào trong hộp ngọc, nên viên đá "Tử Tiêu" vẫn được giữ gìn một cách vô cùng hoàn hảo, được truyền từ đời này sang đời khác, nên hết đời này đến đời khác đều bị trúng độc.



Diệp Mặc lấy ra tấm thẻ đưa cho Quách Thái Minh nói:



- Cái hộp ngọc này thì tôi nhận, còn tấm thẻ này, tôi không cần đâu.



Hắn không giải thích về chuyện "Tử Tiêu" một khi đã đưa "Tử Tiêu" cho hắn rồi, người nhà của Quách Thái Minh sẽ không bị chịu ảnh hưởng nữa.



Quách Thái Minh mặc dù đã yêu cầu đến ba lần, nhưng Diệp Mặc vẫn không chịu nhận tấm thẻ ngân hàng. Tiền nhỏ thì hắn không thiếu, có tiền tỷ cho hắn thì cũng vẫn không đủ. Diệp Mặc nghĩ, sau này mình cần phải tu luyện, việc thu thập các đồ quý giá thì cần đến một số lượng lớn tiền. Đợi hắn ổn định thêm chút nữa, hắn sẽ nghĩ cách kiếm tiền, sau khi tham gia cuộc đấu giá ở Ẩn Môn, Diệp Mặc cảm thấy chỉ dựa vào phòng khám của hắn, cho dù là có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, thì cũng vẫn không đủ tiền để mua một đóa "Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo", muốn kiếm tiền thì phải nghĩ cách khác.



...



Ninh Hải.



Trong chiếc sân nhỏ nơi Diệp Mặc ở, Ninh Khinh Tuyết rảnh rang chăm sóc vài cọng "Ngân Tâm Thảo", những ngày Diệp Mặc không ở đây, cô rất nhớ anh, Diệp Mặc đã đi mấy tháng rồi mà vẫn chưa chịu quay về, nên cô có chút nhớ nhung. Nhưng cô biết Diệp Mặc nhất định sẽ quay về, anh đã hứa với cô rồi.



"Ngân Tâm Thảo" mọc rất tốt, cộng với việc Ninh Khinh Tuyết chăm sóc rất tỉ mỉ, cẩn thận, nên cây cao nhất đã cao tới bảy tám centimet rồi. Cô không quan tâm đến chuyện tu luyện, nhưng vì Diệp Mặc, nên mỗi ngày đều cố ép mình dùng một khoảng thời gian nhất định để tu luyện. Khoảng thời gian còn lại thì đều giành để chăm sóc "Ngân Tâm Thảo", nếu không thì cũng ngồi đùa nghịch với chiếc vòng đeo trên cổ.
- Hả?



Nguyên Trọng nhìn cánh tay bị chặn lại của mình, thậm chí sức rất lớn, anh ta trong quá trình tu luyện được coi là thiên tài, mới hai mươi sáu tuổi, đã luyện tới đỉnh Huyền Cấp của tu vi rồi, bây giờ không ngờ cũng không cướp nổi chiếc điện thoại trong tay một cô gái.



Chẳng lẽ cô gái này cũng là một cao thủ hay sao? Nghĩ đến đây Nguyên Trọng cũng không nghĩ đến chuyện tiếp tục cướp điện thoại nữa, mà đánh thẳng một quyền về phía Ninh Khinh Tuyết, một quyền đánh ra chứa tận ba phần công lực.



"Thịch" một tiếng, lần này thì Nguyên Trọng đã hiểu rồi, quả đấm của anh ta bị một vòng ánh sáng màu vàng nhạt cản lại. Nhưng vòng ánh sángnày cũng không thể chịu nổi lực của anh ta, nên đã vỡ tan tành rồi.



Chiếc vòng cổ của Ninh Khinh Tuyết mặc dù có thể chặn được một quyền này, nhưng đồng thời cô cũng bị đánh văng ra khỏi đường dành cho người đi bộ, rơi xuống chỗ ngã tư, đúng lúc một chiếc ô tô lao đến.



Lúc này Hứa Vi đã bò dậy được, nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết bị xe đâm, vội vàng phóng tới, đỡ Ninh Khinh Tuyết dậy.



Lão đạo sĩ già vội vàng chạy đến trước mặt Ninh Khinh Tuyết, giơ tay đặt lên mũi cô kiểm tra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.



- Sư phụ.



Nguyên Trọng cũng cảm thấy lúc nãy mình ra tay hơi nặng.



Lão đạo sĩ này thở dài, nói với đạo sĩ trẻ:



- Nguyên Trọng, con đã gây họa rồi, cô gái này không cứu được nữa rồi, chúng ta mau đi thôi.



Nguyên Trọng có chút ảo não, dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Ninh Khinh Tuyết,



- Hơi nặng tay một chút, nhưng lời sư phụ nói thì có vẻ hơi nghiêm trọng, có thế này mà cũng kêu là gặp rắc rối, ở ngoài còn có ai xứng đáng là đối thủ của thầy sao?



- Hừ, con thật là không biết trời cao đất dày, thứ pháp khí mà cô gái này đeo rõ ràng là hàng cao cấp, ở trong giới chúng ta cũng ít gặp được người có loại pháp khí này, người đứng sau cô ta chắc chắn cũng không phải là kẻ đơn giản.



Lão đạo sĩ nói tới đây, thì nhìn thấy xe cảnh sát đang rú còi inh ỏi chạy đến, cũng không nói nhiều nữa vội vàng cầm tay đạo sĩ trẻ, chạy mất tăm.