Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 278 : Tự lừa gạt mình
Ngày đăng: 05:49 22/04/20
Tống Gia Yến Kinh.
Nằm ngoài dự đoán của Tống Nguyên Nghĩa và Tống Kỳ Minh chính là, lần trước chuyện ở Vô Lượng Sơn đã xảy ra cách đây mấy tháng, Diệp Mặc cũng không tìm tới Tống Gia tính sổ. Chẳng lẽ là bọn họ nghĩ sai rồi? Nếu Diệp Mặc thực sự không dám tìm tới Tống Gia tính sổ, có nên để người của Tống Gia trở lại Yến Kinh.
Có lẽ lúc trước Diệp Mặc cũng không biết thân phận của đám người của Tống Hải, quân tử báo thù mười năm không muộn, hiện tại Tống Gia còn không có sức mạnh chống lại Diệp Mặc, chỉ có thể là tạm thời chịu đựng.
Hiện giờ đại viện của Tống Gia không còn náo nhiệt vui vẻ như lúc trước nữa, trong đại viện người đang ở so với mấy tháng trước cũng là cách nhau khá xa. Ngoại trừ Tống Nguyên Nghĩa và Tống Kỳ Minh còn đang ở, cũng chỉ có Tống Kỳ Trạm mà thôi. Ban đầu còn có Tống Gia đời thứ ba ở nơi đây. Nhưng Tống Hải sau khi biến mất, những người này lần lượt bị Tống Kỳ Minh điều đi.
Đường Cần gần đây cảm giác rất hạnh phúc, tuy rằng Tống Kỳ Minh đã từng vì một số nguyên nhân phụ lòng cô, nhưng cuối cùng gã không quên nàng, lúc cô sắp chết tìm được cô, cho cô sự ấm áp và trìu mến bao nhiêu năm chờ đợi.
Mặc dù trong lòng nàng đối với Tống Kỳ Minh rất là oán hận, nhưng khi nhìn Tống Kỳ Minh quỳ gối trước mặt nàng bắt lấy tay cô xin cô tha thứ, trong lòng nàng đã tha thứ cho y. Mình chịu khổ nhiều năm như vậy không có gì, ít nhất Kỳ Minh đã trở về. Tuy rằng đứa con Bắc Vi này không muốn cùng nàng đi Yến Kinh, tuy nhiên Kỳ Minh nói rõ, sẽ không để cho Bắc Vi thua thiệt, bây giờ đúng theo lời Tống Kỳ Minh nói, Đường Cần không có bất kỳ hoài nghi.
Mặc dù cô không làm giải phẩu, nhưng thân thể của cô cũng đang dần dần bình phục, thậm chí trên mặt có một ít sắc hồng khỏe mạnh. Nghĩ đến mỗi ngày Kỳ Minh phụng dưỡng cô, trong lòng cảm giác sung sướng, bao nhiêu năm vất vả và chờ đợi cuối cùng có kết quả như nàng mong muốn. Cô không thèm để ý Kỳ Minh có tiền nhiều hay ít, cũng không thèm để ý y có quyền nhiều hay ít. Ở trong lòng của nàng, chỉ cần có thể ở cùng với Kỳ Minh, chính là hạnh phúc lớn nhất.
Đôi khi, Kỳ Minh thậm chí cùng cô ngồi một đêm, không có bất kỳ đòi hỏi, chỉ cùng nàng ôn lại kỷ niệm năm xưa ở cùng nhau.
Đường Cần biết hôm nay Kỳ Minh sẽ không tới đây, bởi vì Kỳ Minh nói qua, y hôm nay việc công rất nhiều, sẽ trở về rất muộn. Cho nên cô cố ý nấu một ít cháo hạt sen, cô không muốn để y quá vất vả.
Còn có một niềm vui bất ngờ cô muốn để lại cho Kỳ Minh, chính là cô đã có thể đi lại, chẳng những có thể đi lại, còn có thể giúp Tống Kỳ Minh nấu cháo.
Chỗ làm của Tống Kỳ minh bình thường là không cho phép bất cứ kẻ nào vào đây, nhưng y đã nói qua với mình người khác là người khác, Đường Cần là Đường Cần, không có bất kỳ người nào có thể thay thế vị trí cô trong lòng y.
Y bỏ lỡ hơn hai mươi năm, không nghĩ còn ngày hối hận. Cho nên Đường Cần cũng không có để ý chỗ làm việc của Tống Kỳ Minh không cho người khác vào. Hơn nữa hiện tại Đại Viện Tống Gia cũng ít người, chủ yếu cũng không có người để ý.
Nhìn Đường Cân thân thể lẻ loi gầy yếu, giống như một gốc cây tàn lay động trong gió lạnh, Diệp Mặc trong lòng thậm chí có chút khó chịu, người nào không thích, khăng khăng phải thích người đàn ông như vậy? Nhưng hắn không có cách nào giúp cô, hơn nữa hắn còn biết, hôm này hắn giết Tống Kỳ Minh, ngày mai Đường Cần biết nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Chỉ có điều cho dù là Diệp Mặc biết mẹ Đường Bắc Vi đau lòng, hắn vẫn sẽ giết Tống Kỳ Minh. Từ nay về sau hắn tuyệt đối sẽ không vì bản thân mình nương tay với kẻ thù, mà lâm vào khốn cảnh. Tống Kỳ Minh hắn phải giết. Chỉ đợi việc này chấm dứt, để Đường Cần và Đường Bắc Vi sống cùng nhau là quá tốt rồi.
Đèn giường lờ mờ sáng lên, Tống Kỳ Minh và cô gái trẻ tuổi kia đã cuộn nhau ở trên giường, quần áo của cô gái kia hoàn toàn bị xé đi, lộ ra hai bầu ngực nở nang. Tống Kỳ Minh hai cánh tay không ngừng nhào nặn, một bên không ngừng thở hổn hễn, đồng thời còn không quên xé đi quần áo trên người mình. Cô gái trẻ kia càng thêm khát khao hơn so với Tống Kỳ Minh, đã không chỉ một lần lật Tống Kỳ Minh nằm xuống dưới
Trong lòng Diệp Mặc khâm phục thể lực Tống Kỳ Minh, cũng 50-60 tuổi, thể lực còn tràn đầy như thế.
Diệp Mặc giơ tay một tia gió bắn ra ngoài, cô gái đang điên cuồng xé rách áo Tống Kỳ Minh đã bị choáng nằm trên giường. Tống Kỳ Minh lại không có chút phản ứng nào, mãi đến lúc y phát hiện cô gái này không hề động đậy, mới giật mình ngừng lại.
- Tiểu Nguyệt.
Tống Kỳ Minh hơi kinh hoảng kêu lên một câu.
- Không cần kêu, tôi dã đánh ngất xỉu cô ta rồi.
Âm thanh Diệp Mặc lạnh lùng vang lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Tống Kỳ Minh toàn thân chấn động, bỗng nhiên xoay người, dưới bóng đèn lờ mờ, bóng dáng Diệp Mặc đứng ở cạnh cửa.Tống Kỳ Minh bị hù toàn thân ra mồ hôi lạnh, da đầu từng đợt run lên, thật lâu mới nhớ tới hỏi:
- Anh, anh là ai?