Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 280 : Súc sinh

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Người phụ nữ và người thanh niên gầy yếu mới lên tàu nhìn thấy nhân viên cảnh sát đến kiểm tra, sắc mặt liền tái nhợt, thậm chí cả người phát run lên.



- Viên Mai Hương, Viên Củng, hai người thật biết trốn, nhưng hiện giờ có người nghi ngờ các người có liên quan đến án cố ý mưu sát ở bến sông thị trấn Phương Hà, các người giờ nhất định phải quay về phối hợp điều tra.



Viên cảnh sát cầm đầu hơi béo, nhưng giọng điệu nói chuyện lại rất nghiêm khắc, không cho người nghe chút đường nào phản bác lại.



Gặp chuyện, thân hình run rẩy của người phụ nữ kia lại bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn viên cảnh sát rồi mới lên tiếng:



- Các anh không cần động thủ, tôi sẽ đi cùng các anh. Nhưng tôi biết tôi chỉ cần đi vào là sẽ không có hi vọng tìm được đường ra. Cho nên tôi phải nói hết cho mọi người ở đây biết những chuyện tôi đã trải qua, tôi muốn mọi người biết rõ đời này còn điều gì ẩn giấu.



- Đem cô ta đi, Viên Mai Hương, có lời gì thì đợi luật sư đến rồi nói.



Gã cảnh sát béo không đợi người phụ nữ trẻ nói xong đã quát lớn.



- Ha ha, luật sư của tôi, tôi chỉ cần rơi vào tay các anh một cái, đến cặn bã mà ăn còn không có, nói gì đến luật sư?



Cô gái tên Viên Mai Hương bỗng cười to, nhưng trên mặt lại vô cùng buồn bã.



Lúc này 2 viên cảnh sát phía sau viên cảnh sát béo đã bước lên trước định bắt người, 2 gã cảnh sát trẻ đã túm lấy tay Viên Mai Hương, lôi ra chiếc còng định còng tay cô.



- Buông cô ấy ra, để cho cô ấy nói, có chuyện gì không thể để cho người khác biết hay sao?



Tàng Gia Nghiêm đột ngột đứng lên, chỉ vào viên cảnh sát lớn tiếng nói.



Gã cảnh sát béo nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tàng Gia Nghiêm nói:



- Sao, anh muốn giúp hung thủ chống lại lệnh bắt hả?



Tàng Gia Nghiêm đập chiếc bàn trà trước mặt nói: Text được lấy tại Truyện FULL



- Chống lệnh bắt? Anh đừng có lên mặt!



- Anh chỉ là tên cảnh sát nhỏ mà thôi, có tư cách gì mà nói tôi giúp người chống lệnh bắt, bố đây gặp nhiều chuyện lớn hơn nhiều rồi. Lúc nãy anh bảo người ta là người bị hiềm nghi, giờ lại biến người ta thành hung thủ luôn, quả là trắng đen gì cũng từ miệng anh nói! Thật khâm phục, khâm phục quá! Cô gái này, cô có gì oan ức cứ nói, nơi này nhiều người, để xem ai không cho cô nói!
- Đội trưởng Hỗ là tôi giết, bởi vì hắn biết tôi cưỡng hiếp rồi giết con gái của Đỗ Xã. Những cô gái trong khu giải trí ở bến sông đều là do tôi cung cấp, đều là các cô gái ở vùng khác đến làm thuê, tôi đã nói rõ với ông chủ Đề, tiền lời mỗi người một nửa…



Đậu Lâm nói mỗi việc đều rất tàn khốc, toàn bộ người trong khoang xe trong lòng đều sợ hãi, trên đời lại còn kẻ vô nhân tính như vậy sao?



Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Tàng Gia Nghiêm bảo:



- Cất đoạn anh vừa quay lại đi.



- Đúng vậy, không ngờ hai anh em tên này lại khốn kiếp đến thế, quả là không bằng loài súc sinh. Tôi thật muốn giết chết hắn ngay lúc này.



Tàng Gia Nghiêm nhìn chằm chằm Đậu Lâm đang quì trên mặt đất, ánh mắt thật sự bốc lửa.



Diệp Mặc khẽ mỉm cười, không biết lấy đâu ra khẩu súng lục, nhắm ngay trán Đậu Lâm bắn một phát, hắn không ngờ lại giết Đậu Lâm trước mặt nhiều người như vậy.



Im lặng, toàn bộ mọi người trong xe đều im lặng, cho dù là Đậu Lâm đáng bị tử hình một vạn lần, nhưng cũng không thể giết gã ngay tại đây, hơn nữa trên người người này lại có súng, trong lúc nhất thời, toàn bộ toa xe lặng ngắt như tờ.



- Anh có súng?



Sau một lúc lâu, gã cảnh sát mập mới nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói một câu, lui lại phía sau mấy bước, rất rõ ràng là lo sợ Diệp Mặc sẽ tấn công gã.



Diệp Mặc nhìn nhìn Hàn Đan vừa cùng Đậu Lâm tiến đến, lạnh giọng nói:



- Vốn tôi cũng muốn bắn chết anh, nhưng để anh lại còn có tác dụng, nếu anh không thể cung cấp manh mối có ích, tôi sẽ vẫn quay lại giết anh.



Hàn Đan tuy cũng có súng, nhưng giờ cũng phát run, không ngờ lại gật gật đầu theo bản năng.



Diệp Mặc lúc này mới quay lại nói với tên cảnh sát béo:



- Đúng vậy, tôi có súng, người là tôi giết, đem giấy chứng nhận của tôi cho trưởng tàu của các anh xem.



Nói xong, Diệp Mặc lấy ra giấy tờ màu xanh của mình ném về chỗ viên cảnh sát.