Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 286 : Đảo hồ lô lộn ngược

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Nhưng trên bản đồ biển vẽ đảo Hồ Lô lộn ngược chỉ là một loại đánh dấu trong đó mà thôi, ngoài đánh dấu đảo Hồ Lô ra, trên bản đồ biển còn có một tuyến được đánh dấu màu bạc, kéo dài thẳng đến Viễn Hải. Diệp Mặc dọc theo đường vạch nhìn hướng về Viễn Hải, căn cứ vào tỉ lệ, với tốc độ bây giờ của mình, nói không chừng mấy tháng cũng không thể đến được điểm đánh dấu tiếp theo.



Bởi vì điểm đánh dấu tiếp theo đã không còn là trong biển nữa rồi, mà là bên ngoài biển, sau khi ra khỏi biển rồi vẫn còn một điểm đánh dấu nữa, không ngờ lại thẳng đến Ấn Độ Dương. Ấn Độ Dương vẫn chưa phải là điểm đánh dấu cuối cùng, nơi cuối cùng chính là Nam băng dương.



Điều khiến Diệp Mặc không hiểu chính là, nếu là bản đồ biển, trực tiếp đánh dấu điểm cuối Nam băng dương không phải là được rồi sao? Vì sao lại còn vẽ vời cho thêm chuyện ra, từng điểm từng điểm đi qua. Nếu như không phải hắn ngẫu nhiên nhìn thấy đảo Hồ Lô này, thì địa điểm này thực vẫn không tìm thấy.



Căn cứ vào bản đồ biển này, bắt đầu đi từ cuối đảo Hồ Lô này, chắc chắn có một ngày sẽ tìm thấy chỗ mà bản đồ biển muốn nói đến. Nhưng tấm bản đồ này lại làm cho Diệp Mặc mê muội đi, bản đồ này muốn bắt đầu đánh dấu từ đảo Hồ Lô làm gì?



Nhưng bất luận người giữ bản đồ muốn làm gì, hắn dựa vào cái mô tơ này thì tuyệt đối không thể chạy đến điểm đích được. Hắn đến tìm Huyết sắc san hô, đến nơi, phát hiện ra đảo Hồ Lô hoàn toàn là ngoài dự kiến. Diệp Mặc trong lòng lại nghĩ, có phải đảo Hồ Lô này và san hô huyết mà mình đang muốn tìm là có mối quan hệ với nhau hay không? Hoặc là tấm bản đồ này có mối liên quan gì đó với Huyết sắc san hô



Biết rằng tiếp tục tìm hoàn toàn là vô ích, Diệp Mặc cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa. Nếu muốn tìm, hắn cũng phải đợi thực lực kinh tế của mình hùng hậu đã, mua một chiếc thuyền lớn để đi tìm kiếm. Hoặc là cách đơn giản hơn chính là tu luyện đến tầng khí thứ tư, trực tiếp đứng lên phi kiếm bay đi là được.



Nếu như đã đến nơi này, bất luận thế nào, Diệp Mặc cũng phải xem xét một chút. Diệp Mặc khởi động thiết bị lặn trên đảo Hồ Lô, rồi lặn xuống nước.



Diệp Mặc chỉ men theo đảo Hồ Lô xuống dưới, càng xuống dưới, áp lực càng lớn. Nhưng những áp lực này, chính là khi Diệp Mặc ở tầng khí thứ hai đã không để ý, đừng nói là bây giờ hắn đã luyện đến tầng khí thứ ba rồi.



Nhưng Diệp Mặc khẳng định sâu dưới nước khoảng 2000m, nếu như không có đồ lặn, một người bình thường chắc chắn không chịu được.


Rơi vào bước đường cùng, Diệp Mặc chỉ có thể nhìn chuẩn xác một con cá mập trong đó, trực tiếp nhảy lên lưng nó. Con cá mập này bị Diệp Mặc nhảy lên lưng, lập tức hung hãn nhảy chồm lên. Nó không ngừng vọt vào nước sâu, sau đó lại không ngừng quằn quại trên mặt biển, muốn đánh ngã Diệp Mặc xuống, nhưng Diệp Mặc lại vững như núi Thái Sơn ngồi trên lưng nó.



Hắn nghĩ quả nhiên không sai, con cá mập này tuy hung hãn, nhưng đối với con mồi ngồi trên lưng mình thì không có cách nào, hơn nữa còn không ngừng chạy ra xa, dần dần tách khỏi đàn cá mập.



Nhìn đàn cá mập tít ngoài xa, Diệp Mặc thấy thoải mái, cuối cùng cũng trốn ra được, bằng không hắn chỉ có cách trốn dưới biển sâu, dưới đáy biển sâu mặc dù đàn cá không có cách nào mà truy đuổi theo, nhưng chân nguyên của hắn lại tiêu hao đáng kể, dù sao loại áp lực này người bình thường không thể chịu đựng được.



Đang lúc Diệp Mặc định thả con cá mập này đi, lại phát hiện ra tốc độ của con cá mập này rất nhanh, hắn bỗng nhiên nghĩ ra, nếu như mượn sức con cá này, không những không cần xăng, thậm chí tốc độ cũng không chậm chút nào. Chỉ cần ngồi trên lưng nó, thì cũng chỉ không thoải mái như ngồi trên tàu mô tơ mà thôi.



Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức dùng con cá mập này chuyển phương hướng, ước chừng khoảng 2 tiếng đồng hồ, Diệp Mặc thông qua không ngừng nắm tay và dùng thần thức uy hiếp, khiến con cá mập này đi tới đi lui một cách tự nhiên. nguồn TruyenFull.vn



Đây là một con cá mập bình thường, nếu như là một con linh thú thì tốt quá, Diệp Mặc nhớ tới thử lang mà hắn tặng cho Trì Uyển Thanh, mặc dù cũng không phải là linh thú, nhưng lại có thể kí kết khế ước. Nhưng con cá mập này thì không thể, trí lực của nó kém quá xa so với thử lang kia.



Diệp Mặc ngồi trên lưng cá mập đi được 2 tiếng đồng hồ cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù con cá mập này có thể dẫn đường, hơn nữa tốc độ lại không chậm, nhưng không thể chạy trong thời gian dài. Một khi thời gian dài hơn chút, thì con cá mập này cũng có chút mệt mỏi. Tuy rằng ngồi trên lưng cá mập cũng rất uy phong, nhưng không thể chạy trong thời gian dài thì cũng phiền toái.



Bất đắc dĩ, Diệp Mặc chỉ có thể săn bắt một chút cá để nuôi dưỡng con cá mập này, đồng thời sau khi đi trong 2 tiếng đồng hồ, cũng để cho nó nghỉ ngơi chút.



Mặc dù như vậy, qua một ngày, tốc độ của con cá này cũng càng ngày càng chậm, Diệp Mặc đứng trên lưng cá, nghĩ có nên giết thêm một con nữa hay không. Nhưng vừa nghĩ tiếp tục giết thêm một con cá mập nữa, lại phải huấn luyện nửa ngày, Diệp Mặc hoàn toàn không thấy hứng thú.