Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 288 : Bạn học
Ngày đăng: 05:49 22/04/20
- Nghe nói đã hơn một tuần rồi, nội địa đã lan truyền rất rùm ben, chẳng lẽ tiền bối không nghe thấy sao?
Mạc Hải nghi ngờ hỏi
Diệp Mặc vừa nghe liền biết là khoảng thời gian mình đi tìm Huyết sắc san hô, hắn có thể suy đoán ra Tra gia sẽ ra tay với Kiều gia, hắn hoàn toàn có thể ở lại Tuyên Giang. Đợi Tra gia diệt xong Kiều gia, hắn sẽ ra làm ngư ông đắc lợi. Nhưng hắn biết rõ chuyện mình, một khi mình ở lại Tuyên Giang, khi mà Tra gia ra tay, hắn khẳng định sẽ ngăn cản
Đúng là chuyện này nói ra thì rất dễ dàng, nhưng lại không phù hợp tâm ý của Diệp Mặc
Ngoài Kiều Cương ra, Diệp Mặc vốn không xem mấy tên Kiều gia ra gì, bảo hắn đi cứu dám người đó đúng là làm trái lương tâm. Nhưng trong vô thức hắn lại không hề muốn Kiều gia bị tận diệt, đâu cần chỉ vì một cây linh thảo, thì đi hy vong một gia tộc bị hủy diệt đúng không, nếu vậy thì hắn đúng là kẻ quá ư máu lạnh rồi. Thế nhưng dù gì chuyện này đã thực sự xảy ra rồi, thì hắn không thể nào buông xuôi không đi cướp trở về
Chỉ là nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc ở chỗ, hắn vừa mới ra biển, thì việc này lại xảy ra, có chút khiến hắn trở tay không kịp, không biết giờ đuổi qua đó có kịp hay không nữa
- Anh Mạc, hiện giờ thành phố nào gần chúng ta nhất?
Diệp Mặc có chút vội vàng hỏi
Mạc Hải vội trả lời:
- Giờ gần nhất có lẽ là thành phố Tam Á của Hải Nam, nếu tới bờ biển Tam Á, nói không chừng không tới một ngày sẽ cập bến, nhưng để đến Hongkong thì lâu hơn chút
Chỉ không đến một ngày ư? DIệp Mặc lập tức bảo Mạc Hải dẫn hắn lên boong tàu chỉ rõ phương hướng cụ thể, nếu thật chỉ có khoảng cách như vậy, thi hắn không cần ngồi tàu thuyền làm chi, chỉ cần một miếng ván trượt thì không đến nửa ngày sẽ tới ngay thôi
Jake và Luni cứ thề ngờ nghệch đi theo DIệp Mặc, Luni là thật sự rất muốn hỏi DIệp Mặc về ma pháp kia, thế nhưng cô lại không biết tiếng Trung, điều này khiến cô hạ quyết tâm, trở về nhất định phải học tiếng Trung mới được
DIệp Mặc quan sát thấy không ai trên boong, lúc này từ trong nhẫn lấy ra một tấm ván gỗ nói với Mạc Hải:
- Tôi có một công ty cũng có liên quan đến dược phẩm, anh có thể về nói với chú anh – Mạc Khang, nếu có thể, chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Thế nhưng công ty tôi đang mới bước đầu phát triển, nếu anh muốn hợp tác với tôi thì có thể đến Lưu Xà tìm Tàng Gia Nghiêm thương lượng, tôi còn có việc, không nói nữa, tạm biệt
Nói xong, DIệp Mặc lại lần nữa nhảy xuống biển, chẫn giẫm trnên ván gỗ, trong nháy mắt đã mất tăm mất tích. Để lại ba người đang trợn mắt há mồm, lúc sau mới có phản ứng
- Anh này, chỉ là ướt chút quần áo thôi mà, không nhất thiết phải như vậy!
- A, anh dám xen vào chuyện của tôi sao? Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho anh biết tay!
Gã thanh niên hung hãn này thấy Diệp Mặc đã nắm được tay của mình thì trong lòng rất tức giận nói.
- Miệng của anh cũng ngoa thật đấy!
Nói rồi, Diệp Mặc liền tát gã khiến răng của gã bị rơi mất ba, bốn chiếc, còn gã thì chao đảo, đụng vào hai người thanh niên đằng sau.
Mặt của gã bị sưng phồng lên, gã chỉ vao Diệp Mặc nói:
- Anh dám đánh tôi à? Anh không muốn sống nữa sao?
Diêp Mặc lắc đầu, hắn đã gặp rất nhiều loại người ngu xuẩn nhưng chưa thấy ai ngu như gã ta. Vốn dĩ, hắn chỉ muốn dùng cái tát kia dạy cho gã một bài học nhưng không ngờ, gã lại không biết điều vẫn kiêu ngạo, hống hách. Diệp Mặc liền tiến về phía trước, giơ chân lên chuẩn bị ra đòn.
- Anh bạn ra tay thật độc ác đấy! Loại người như anh tới Lã Loan Giác này khi nào mà Suất Lục tôi không biết được biết thế? Có giỏi thì anh ra tay đi!
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Nghe được âm thanh này, gã thanh niên bị Diệp Mặc đánh ngã vui mừng kêu lên:
- Lục ca, hãy trả thù cho em!
Nhưng hai người họ bị một cú đá của Diệp Mặc đã ngã nhào, gã thanh niên lại bị rơi thêm mấy cái răng nữa, lẩm bẩm nói không ra lời.
- Được lắm, hôm nay nếu tôi để anh đi ra khỏi Lã Loan Giác này thì tôi sẽ không còn ở đây nữa.
Tên giọng khàn này vừa hét vừa chạy tới.