Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 291 : Tình thế khó xử

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Dừng lại một lát, Đổng Cầm tiếp tục nói:



- Ngay lúc nói chuyện với hắn ta, em đã cảm thấy có chút hãi hùng. Quả nhiên lúc Vũ Phong ấn nút, chiếc xe bị nổ lại đúng là chiếc xe của anh ta, em dám chắc lúc đó nếu em không chạy đi thì bây giờ đã ở trong tay hắn ta rồi. Hơn nữa, hơn nữa...



- Hơn nữa cái gì?



Trần Thanh lập tức hỏi.



Đổng Cầm do dự một chút rồi lên tiếng:



- Em nghi ngờ trên người em bị đánh dấu một loại ký hiệu nào đó, nhưng em đã tắm đi tắm lại mấy lần, rồi thay mấy bộ quần áo, nhưng cái cảm giác về ký hiệu đó vẫn còn, em không biết có phải do em đa nghi quá không. Nhưng giác quan thứ sáu của em rất chính xác, nếu không có giác quan đó, em đã mất mạng trong lần thực hiện nhiệm vụ lần trước ở Hongkong rồi.



Diệp Mặc ở bên ngoài nghe thấy, trong lòng thầm khen, cô Đổng Cầm này đúng là sát thủ trời sinh, ký hiệu của hắn trên người sát thủ cấp Địa cũng không bị phát hiện, không ngờ lại bị cô Đổng Cầm này phát hiện ra. Cho dù cô ta chưa dám khẳng định, nhưng loại trực giác này đúng là rất khá. Cần biết rằng Đổng Cầm này đến cổ võ nhập cấp đều không có, chỉ là một tên sát thủ mà thôi.



Trần Thanh ngơ ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới lên tiếng:



- Em quá đa nghi rồi, trên thế giới này làm gì có loại ký hiệu đó, huống hồ hắn ta chỉ là bắt tay em một chút thôi, mặc dù thời gian có hơi dài, nhưng ai biết gã Diệp Mặc này không phải là một người háo sắc. Hắn ta có lẽ cũng chỉ muốn cầm tay em mà thôi, về căn bản là không thể thông qua bắt tay mà để lại ký hiệu trên người em được. Nếu thật sự có việc này, hắn ta đúng là thần thánh quá rồi.



Đổng Cầm lắc lắc đầu rồi nói:



- Không đúng, hắn ta không phải là muốn bắt tay em, Đường Bắc Vy xinh đẹp hơn em nhiều, sao hắn lại không muốn bắt tay cô ta.



- Đường Bắc Vy là em gái hắn, hắn đương nhiên là không thể có tình ý gì rồi.



Trần Thanh lập tức phản bác.



- Em gái? Làm sao anh biết Đường Bắc Vy với hắn là anh em? Có xác định huyết thống ư? Còn nữa, bọn họ một người họ Đường, một người họ Diệp, em cũng không dám khẳng định. Lần trước khi đi điều tra hắn ở Ninh Hải, em tận mắt trông thấy hắn và Đường Bắc Vy cùng qua đêm trong một căn phòng. Hơn nữa, gã Diệp Mặc này về cơ bản là không giống một kẻ háo sắc.
Đổng Cầm lập tức nhận ra người đang đi vào là ai, bàn tay đang đặt ở hông của cô buông thõng xuống, cô biết những món đòn sát thủ của cô không có chỗ dùng đối với Diệp Mặc.



Nghe những lời Đổng Cầm nói, Trần Thanh trong lòng sợ hãi, y cứ nghĩ rằng đã biết độ kinh khủng của Diệp Mặc, trên biển sâu này, y không thấy bất kỳ một chiếc thuyền nào gần đây, bác Phúc canh gác cũng không phát hiện ra bất cứ thứ gì, một người sống như vậy lại đột nhiên xuất hiện trong khoang tàu, hơn nữa quần áo của hắn không hề ướt, cứ như là vừa mới bước sang từ căn phòng bên cạnh. Sát thủ lợi hại nhất của Địa sát phỏng chừng cũng không có bản lĩnh như vậy. Chẳng trách Đổng Cầm lại sợ hắn đến vậy, hắn ta đúng là có lý do để khiến người ta sợ hãi. xem tại TruyenFull.vn



Diệp Mặc ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn trà lên, tự rót cho mình một cốc nước, rồi sau đó mới chậm rãi nói:



- Đổng Cầm, bây giờ không phải là lúc cô hỏi tại sao tôi lại lên thuyền được, tôi có cách của tôi. Cô đã gian lận trong cuộc đua xe, muốn giết tôi, tôi bây giờ nếu muốn giết cô thì cũng không tốn chút sức lực nào. Hơn nữa tôi có hàng nghìn lý do để giết cô, bây giờ tôi không giết cô, chỉ là muốn xem cô có thức thời hay không. Nhưng nếu cô nhất quyết muốn chết thì tôi cũng không có cách nào.



Đổng Cầm thở một hơi dài, dường như muốn buông tất cả xuống, nét mặt lo lắng cũng đã biến mất. Có những lúc con người là như thế này, lo lắng lúc sự việc chưa xảy ra, nhưng một khi nó đã xảy ra với bản thân mình rồi, lúc sắp phải đối mặt mới cảm nhận được lo lắng cũng không có tác dụng gì, chi bằng cứ đối mặt là hơn.



- Diệp tiền bối, tôi biết người rất lợi hại, muốn giết chúng tôi thì cũng như giết một con kiến mà thôi. Địa sát không phải là muốn phản bội là phản bội ngay được. Nói thực lòng, tôi cũng không có chút thiện cảm nào với Địa sát, khi đó chúng tôi đều bị cưỡng ép đi huấn luyện. Chỉ là không còn đường nào khác để đi, mới phải lăn lộn để sống trong Địa sát. Bây giờ tôi đã đắc tội với anh rồi, anh có thể giết tôi, tôi chỉ xin anh đừng giết gia đình tôi.



Đổng Cầm cuối cùng cũng đã lấy lại được sự thoải mái, dù sao cũng phải chết, chi bằng chết thoải mái một chút.



Diệp Mặc cười thản nhiên, đột nhiên cầm lấy cổ tay Đổng Cầm, rất nhanh rạch lên cổ tay Đổng Cầm một vết thương, cho đến lúc Đổng Cầm kịp phản ứng, Diệp Mặc đã thả tay ra. Hắn bắt lấy một con sâu màu đỏ sẫm trong tay, nói:



- Cô nói không dám phản bội Địa sát vì cái này ư? Bây giờ tôi đã lấy nó ra khỏi người cô rồi, bây giờ cô có thể nói được rồi.



Đổng Cầm mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới kinh ngạc nói:



- Anh, sao anh biết trên người tôi có con sâu độc đó? Làm thế nào anh có thể lấy nó ra được? Anh lại dám bắt nó bằng tay không, chẳng lẽ không sợ nó cắn lại rồi chui vào trong người anh hay sao?



Diệp Mặc cười nhạt nói:



- Loại côn trùng này mà cô cũng gọi nó là sâu độc, đừng làm tôi cười lăn lộn lên chứ.