Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 309 : Luyện khí trung kỳ

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Nhìn thấy Lạc Huyên mở cửa đi ra ngoài, Diệp Mặc mới biết mình bị cười nhạo. Cô ta nhất định cho rằng hắn bắt chước một cao nhân trên đài truyền hình Hồng Kông. Đóng cửa bế quan, nhưng cô ấy cũng có chút hoài nghi. Biết là tu luyện cổ võ thì phải bế quan lại nhưng ít nhất cũng là một cao thủ Huyền Cấp, hơn nữa bế quan của bọn họ cũng không thể tuyệt thực, lại còn phải ăn chút đề để tu luyện nữa chứ.



Diệp Mặc cũng không giải thích gì thêm, bây giờ điều kiện đã hoàn toàn phù hợp, hắn chuẩn bị thăng cấp luyện khí bốn tầng rồi. Đêm hôm đó, Diệp Mặc đi tắm rửa, sửa soạn sạch sẽ, rồi lại dùng thuật Ngự Phong, bay vọt sân thường trên tầng 12



Hắn thực sự sợ Lạc Huyên rồi. Nói không chừng, hai ngày mà hắn không ra ngoài thì người con gái này lại đá vào cửa của hắn. Hơn nữa nếu giả sử hắn đang trong quá trình bế quan tu luyện mà nhìn thấy cái gì đó ngoài sức tưởng tượng thì có khi sẽ chân khí phản hồi. Thế thì chắc là xong rồi.



Diệp Mặc đứng ở đỉnh tầng 12, không tu luyện ngay mà nhìn xa xăm tới nơi xa hoa trụy lạc. Từ khi tới nói này, hắn chưa từng ngẫm về con đường mà mình nên đi.



Khi vừa tới chỗ này, hắn vẫn còn nghĩ, có phải là có thể tu luyện để vượt qua cả sao trời rồi sao đó mới tiếp tục quay lại tìm Lạc Ảnh không. Nhưng sau này, hắn phát hiện ra rằng nơi đây vốn không phù hợp để tu luyện. Hắn chỉ có thể giấu nỗi nhớ Lạc Ảnh ở trong tim mà thôi.



Nhưng nếu cuộc sống cứ bình bình trôi qua, bản thân lại không cam tâm. Cũng may là hắn đã phát hiện ra Cỏ Ngân Tâm, Cỏ Ngân Tâm cho hắn thêm hy vọng, khiến hắn có động lực để tu luyện.



Những ngày tiếp theo, hắn phát hiện ra rằng nơi này tuy không thích hợp để tu luyện, nhưng lại có rất nhiều linh vật của trời đất. Chỉ cần tìm kiếm đủ số linh vật ấy, có lẽ cũng có thể tu luyện được con đường thông thiên. Linh vật của trời đất ấy không chỉ cần phải có cơ duyên mà còn phải cần cả tài lực, vật lực và nhân lực nữa. Hắn tổ chức Lạc Nguyệt, hắn muốn thông qua Lạc Nguyệt để thu thập lại số linh vật ấy.



Vào giữa lúc này thì hắn gặp Khinh Tuyết. Khinh Tuyết là một cô gái yêu ghét rõ ràng. Khi cô ấy tìm tới Thần Long Giá thì hắn mới nhận ra mình đã thích người con gái này trong lúc hắn không ngờ tới nhất. Trong lòng của hắn, Khinh Tuyết và Lạc Ảnh cũng giống nhau, không phân biệt trước sau. Nếu không thể trở lại Lạc Nguyệt tìm Lạc Ảnh thì hắn nguyện cùng Khinh Tuyết trải qua quãng đời còn lại.



Nhưng Lạc Ảnh lại xuất hiện, cô khiến hắn vui sướng kích động không thể diễn tả hết bằng lời. Chỉ có điều là tạo hóa trêu ngươi, hắn và Tố Tố đã ở cùng một chỗ qua đêm. Và cô ấy đã rời xa hắn. Tuy hắn đã giết Tĩnh Tức, nhưng vẫn không có cách nào tìm lại được Lạc Ảnh.



Trong lòng hắn có một câu nói tuy không nói ra nhưng trong lòng lại luôn mơ hồ nghĩ về việc đưa Lạc Ảnh và Khinh Tuyết đi ngao du thiên hạ. Nhưng Lạc Ảnh đã đi rồi, Khinh Tuyết không nhớ hắn nữa, cuối cùng hắn lại phải cô đơn một mình. Diệp Mặc không dám nghĩ tới Khinh Tuyết. Hắn sợ bản thân hắn nghĩ quá nhiều sẽ có lúc không chịu nổi mà đi tìm cô ấy. Mất đi mới nhận ra những thứ quý báu. Hắn không muốn làm Khinh Tuyết buồn, nhưng cũng không dám đi tìm cô.



Nhưng hắn sẽ không bỏ qua cái tên thanh niên mà đã khiến Ninh Khinh Tuyết mất trí nhớ. Dù Thái Ất của tên đó là vật gì thì hắn nhất định cũng phải giết chết cái tên đã làm tổn thương Khinh Tuyết.




Diệp Mặc bước trên phi lếm, hét dài một tiếng, Phi Kiếm phóng thẳng lên trời cao.



Cái loại tình cảm mãnh liệt, mênh mông bao trùm lấy ý chí của Diệp Mặc. Hắn cảm thấy giống như một loại phóng thích, sự khoái chí như thể được giải thoát từ chốn nhà giam.



Diệp Mặc đứng trên Phi Kiếm, một mạch phóng lên tới tận trời xanh. Gió chính diện táp vào bộ y phục và mái tóc dài nhưng hắn lại không muốn tạo ra vòng bảo hộ. Hắn thích cảm giác này, có một chút hào hùng, một chút khát vọng.



Đột nhiên, Diệp Mặc thét từng tiếng dài. Từng đợt thét kéo dài trên chín tấng mây, theo đường hắn bay chạy xuôi xuống.







Mới vừa lên đến lầu chín, Lạc Huyên đột nhiên đứng lại. Không hiểu làm thế nào lại như nghe thấy tiếng Diệp Mặc huýt sáo? Lẽ nào đây là ảo giác sao? Không sai, trên tầng thượng, Lạc Huyên chú ý tới tiếng động mà quên đi cả việc tìm con quỷ đó. Cô vội vàng dọc theo cầu thang lên tới tầng mười rồi lại từ tầng mười lên tầng mười một, rồi mười hai.



Cuối cùng LạcHuyên đi được lên trên sân thượng. Đứng ở trên mái nhà cô bỗng cảm thấy thả lỏng hơn. Cô thấy dưới lầu rất xa là một ngọn đèn dầu, trong lòng chợt vui hẳn lên.



Đúng rồi, mình đến tìm Diệp Mặc mà. Lạc Huyên chợt nhớ tới mục đích lên đây của cô, vội vàng nhìn xung quanh. Trên mái nhà của tòa nhà rất yên tĩnh, không có một người nào, khiến cô ấy trong khi đang thấy thoải mái thì lại có chút cảm giác cô đơn.



Đột nhiên có một loại kich` động, thậm chí cô nghĩ mình có thể bay vọt lên. Nhưng lập tức cô liền thở dài. Cô biết đây không phải là vọng tưởng. Ngay cả sư phụ của cô cũng không thể tu luyện được tới khi có thể bay lượn trên trời. Bay lượn ư. Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.



Quần áo của Diệp Mặc? Lạc Mâu quay đầu lại không ngờ nhìn thấy giữa tầng thượng của tòa nhà có một bộ quần áo được cởi ra. Nhưng bộ quần áo này đã bẩn rồi. Rõ ràng là bộ quần áo mà Diệp Mặc đã từng mặc.