Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 337 : Đến tận cửa trả thù

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Diệp Mặc thu hồi thần thức, đối với Tạ Úy Tranh đang không ngừng gọi điện thoại này, hắn cũng không để vào mắt. Hắn đợi Độc Nhãn Long và Hàn Tử, nếu Độc Nhãn Long không thể hoàn thành nhiêm vụ hắn giao phó thì lưu lại cũng không có tác dụng.



Thời gian Độc Nhãn Long đi ra ngoài cũng không lâu lắm, một giờ sau, y và Hàn Tử đã về tới phòng Diệp Mặc. Chỉ có điều vẻ mặt y nhìn Diệp Mặc biến thành kính sợ, Diệp Mặc biết rằng hẳn là bùa Hỏa Cầu của mình kinh động y.



- Diệp tiền bối, nhiệm vụ đã hoàn thành.



Độc Nhãn Long vẻ mặt kính sợ mà cẩn thận.



Diệp Mặc gật đầu nói:



- Không tồi, bây giờ các người hãy vẽ lại bản đồ sào huyệt cho tôi.



- Vâng.



Độc Nhãn Long lập tức ngồi xuống, lấy ra giấy trắng và bút, nhanh chóng vẽ ra một bản phác thảo tổng thể.



Diệp Mặc cầm bản vẽ xem một chút, quả nhiên không giống so với bản vẽ lần trước Trần Thanh cho, xem ra sào huyệt Địa sát chắc chắn không phải ở nơi hai người này vẽ, nhưng hai nơi này nhất định là hai nơi quan trọng.



Thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm bản vẽ này nhíu mày, Độc Nhãn Long lập tức nói:



- Diệp tiền bối, sát thủ Địa sát làm nhiệm vụ ở bên ngoài mỗi ngày đều sẽ báo cáo tình hình nhiệm vụ, nếu đến buổi tối còn có người không trở về báo cáo tình hình, như vậy người phía sau cũng biết sát thủ đã xảy ra chuyện rồi. Lúc này đi Hongkong, đợi lúc tiền bối đến, người kia chắc chắn sớm đã đi mất rồi.



Diệp Mặc thản nhiên cười,



- Tôi khẳng định lúc tôi tới hắn vẫn chưa đi, ông không cần lo lắng, chỉ là hiện tại có một nhiệm vụ giao cho hai người các ông. Nếu các người làm tốt, về sau cũng không cần gọi tôi là tiền bối, trực tiếp tới công ty của tôi làm việc. Nếu các người khôi sẽ không nói nữa.



- Vâng, tiền bối, tôi và Hàn Tử nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Tĩnh Văn thở dài, đi ra khỏi quán cà phê. Cô không biết mình tại sao phải nói lời nói như vậy, ngược lại, cũng không phải là vì anh họ Tạ Úy Tranh, mà là cô sợ Diệp Mặc nghe thấy lời của cô sẽ xem nhẹ Tô Tĩnh Văn cô, còn một điều nữa là, Diệp Mặc nghe thấy lời anh họ cô nói, liệu có hiểu lầm cô không. Nhưng chuyện này lại không thể chủ động đi giải thích với Diệp Mặc, thật là làm khó cô.



Tuy rằng thái độ và lời nói ác độc của anh họ làm cho nàng rất đau lòng, nhưng lại không phải nguyên nhân quan trọng nhất. Thậm chí cô đã hoàn toàn không để trong lòng rồi, bởi vì nàng biết rõ ràng anh họ là loại người gì. Nếu như trước kia cự tuyệt anh họ có chút áy náy, hiện tại cô đã hoàn toàn không thấy có lỗi nữa. Cô thậm chí cũng không thể tin được người hôm nay gặp chính là anh họ tao nhã thường ngày.



Tô Tĩnh Văn mở cửa xe, có chút không yên lòng. Vào lúc này, cô không ngờ lại rất muốn đi tìm Diệp Mặc, nhưng vừa rồi không có dũng khí đó, lần đầu tiên có thể nói là ngẫu nhiên gặp nhau, lần thứ hai còn có thể nói cái gì đây?



Ủa, Tô Tĩnh Văn ngơ ngác nhìn năm cái bùa Hỏa Cầu trên chỗ ngồi, trong lòng bỗng nhiên có chút ấm áp. Diệp Mặc đến đây, chỉ để nhìn thấy mình ở trong quán cà phê, tuy không đi vào, nhưng hắn vẫn quan tâm mình, để lại năm cái bùa Hỏa Cầu. Hắn sợ anh họ nảy sinh tâm tư xấu với cô.



Tuy biết anh họ sẽ không làm chuyện gì quá đáng với nàng, nhưng Tô Tĩnh Văn vẫn gắt gao nắm lấy bùa Hỏa Cầu như cũ, trong lòng rất cảm kích Diệp Mặc.



- Bán bùa đây, trúng tà, người sống thực vật, thân thể có việc ǵ, dùng của tôi một tấm liền thấy có hiệu quả, hai tấm liền hoàn toàn khỏi...



Bên tai Tô Tĩnh Văn dường như lại truyền tới tình cảnh nàng lần đầu tiên gặp Diệp Mặc, chính là một tấm bùa Thanh thần của hắn đã cứu mẹ mình, bây giờ nhớ tới lại có chút ấm áp.



- Lúc ấy hắn nhất định là cố ý kêu như vậy...



Tô Tĩnh Văn thì thào tự nói một lần, đã hiểu được, lúc ấy khẳng định Diệp Mặc đã sớm nghe được lời của nàng nên mới cố ý hô như vậy để thu hút cô đi qua.



...



Diệp Mặc đứng trên phi kiếm, giống như sao băng bay đến Hongkong.



Cái tổ chức Địa sát này rất ác độc, động một chút lại giết người. Cái tổ chức này, một phút đồng hồ chưa diệt, trong lòng Diệp Mặc liền một phút đồng hồ không thoải mái.



Bay đến Hongkong, Diệp Mặc cảm thấy hơi mệt mỏi. Khoảng cách này hơi xa rồi, tu vi của hắn dù sao cũng còn hơi thấp một chút. Diệp Mặc tìm chỗ không có ai, cho phi kiếm xuống, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, rồi phóng ra sâu độc, sau đó theo sâu độc hắn thả ra đi tìm vua trùng độc của Địa sát.