Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 37 : Xin lỗi, Diệp Mặc

Ngày đăng: 05:46 22/04/20


Lúc Ninh Khinh Tuyết từ nhà kho đi ra, không thấy Hứa Vi, cô biết Hứa Vi có định kiến với cô. Nhất định cho rằng cô là người phụ nữ xấu xa, mình rất xấu sao? Ninh Khinh Tuyết tự hỏi mình, nhưng không cách nào có được câu trả lời.



Một đêm không ngủ, đến ngày thứ hai, Hứa Vi đã đi làm. Đơn giản thu dọn ít hành lý của mình, Ninh Khinh Tuyết nhìn chằm chằm chiếc bình ở góc tường có chút thất thần, chiếc bình đó Diệp Mặc dùng để nấu một vài dược liệu, lẽ nào hắn dùng những dược liệu đó đi gạt người sao?



Ánh mắt lại quét qua cái túi đen đặt ở một góc của Diệp Mặc, cô biết trong cái túi đó là chiếc rương nhỏ của hắn, đều là những thứ hắn bán.



Ninh Khinh Tuyết vừa xách cái túi đó lên, thì có người đến.



Mở cửa, Lý Mộ Mai đã đến.



Ánh mắt Lý Mộ Mai lướt qua bên trong sân, không thấy Diệp Mặc, có chút kỳ quái hỏi:



- Diệp Mặc đâu?



- Ngày hôm qua hắn đã ra ngoài, bây giờ vẫn chưa thấy về.



Ninh Khinh Tuyết trả lời một cách vô ý thức.



- A, tôi mang cho hắn một chiếc thẻ, không cần biết là hắn thích hay không, nhưng vẫn phải đưa cho hắn ít tiền, đúng không, dù sao cũng lợi dụng người ta lâu như vậy. Còn có bố mẹ cô đến bây giờ vẫn ở Du Châu, sẽ không đi Ninh Hải, chúng ta đi Du Châu tụ họp với bọn họ.



Lý Mộ Mai thuận miệng nói.



Ninh Khinh Tuyết lắc đầu nói:



- Ồ. Không cần đưa tiền đâu, tôi đã đưa cho hắn một cái thẻ 500 nghìn rồi. Để làm thù lao, tôi nghĩ cũng đủ rồi.



- Chị lấy đâu ra những 500 nghìn?



Lý Mộ Mai có chút kinh ngạc nhìn Ninh Khinh Tuyết.



- Đương nhiên là lúc rời khỏi Yến Kinh mang đi, chính là lần trước cô giúp tôi làm đó.




Có lẽ nước mắt hai mươi năm của cô toàn bộ rơi vào đây, nhưng cô không khống chế được sự hối hận, tự trách và thương tâm của bản thân.



- Đến xem, phương thuốc cổ truyền, chữa trị bách bệnh. Đầu óc nóng ran lên, ngoại thương nội thương, phong thấp cận thị... Chỉ có bạn nghĩ không ra, không có bệnh tôi không chữa đươc... Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



Giọng nói của Diệp Mặc trên đường dành riêng cho người đi bộ dường như đang văng vẳng bên tai, nhưng hắn đã không thấy nữa rồi. Buồn cười ở chỗ lúc cô nắm trong tay nhiều tiền bạc, vẫn còn mong đợi những người quản lý thành phố mau chóng đuổi hết những người này.



Buồn cười không? Lúc đó giọng nói của hắn nghe ra rất buồn cười, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy đau lòng. Có lẽ lúc đó tiền bạc trong tay cô chính là tiền bán máu của Diệp Mặc đổi lấy, nhưng trong tay cô cầm tiền bạc mà Diệp Mặc bán máu được, lại len lút lấp đằng sau, vừa ăn trong lòng còn vừa châm biếm hắn vô liêm sỉ.



Vô tri sao? Lúc đợi Diệp Mặc thanh toán khi cùng cô ăn cơm ở Chu Lôi, Diệp Mặc lấy ra đồng 5 tệ 10 tệ lại khiến cô đỏ mặt.



Lúc này, Khinh Tuyết bỗng nhiên không thể không hận bản thân mình.



Cốc cốc...



Bên ngoài vọng đến tiếng Lý Mộ Mai gõ cửa.



Nhưng Ninh Khinh Tuyết không hề nghe thấy gì, cô chỉ nghe thấy tiếng của Diệp Mặc:



- Không được, những thứ ở đây rất đắt...



- Đi nhà hàng này ăn cơm cũng chẳng qua là mấy nghìn tệ mà thôi...



Câu trả lời của cô lúc đó, mấy nghìn tệ mà thôi, nhưng mấy nghìn tệ, cần bao nhiêu lần Diệp Mặc đi bệnh viện? Hắn ta vẫn đang là học sinh, ngoài việc đi bệnh viện bán máu, hắn còn có thể đi đâu kiếm ra tiền đây?



Ninh Khinh Tuyết vô ý thức lấy ra hai nghìn tệ của Diệp Mặc đưa cho cô, tuy nhiên bây giờ chỉ còn mấy trăm tệ, Ninh Khinh Tuyết vẫn cảm thấy tiền rất bẩn, lần đầu tiên sờ vào đồng tiền trong tay, cảm thấy có chút đau lòng.



Thì ra hắn vẫn ở dưới gốc cây sau nhà, còn ngủ trên tảng đá, là bởi vì không có tiền đi ra bên ngoài ở. Vì sao Hứa Vi có thể nghĩ rằng hắn đang tiết kiệm tiền, mình cũng không hiểu được?



Xin lỗi, Diệp Mặc...