Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 420 : Gặp lại như mơ

Ngày đăng: 05:50 22/04/20


Lúc trái lựu đạn rơi xuống, thì Diệp Mặc cũng đã đứng trên mũi thuyền có cắm cờ in hình đầu lâu của bọn hải tặc rồi, nhưng hắn vừa mới bay được nửa đường, dùng thần thức quét một lượt, hắn không tin vào mắt mình, suýt nữa thì rơi xuống biển.



Ninh Khinh Tuyết, không ngờ lại là Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc không dám tin rằng lại có thể gặp lại Ninh Khinh Tuyết trong hoàn cảnh như thế này, hai chiếc thuyền giống như đang đánh nhau, vậy mà Ninh Khinh Tuyết lại đứng sừng sững trên chiếc thuyền đó, cô không biết mình đã buông súng xuống từ lúc nào.



Diệp Mặc thất thần, nhưng cũng đã kịp phản ứng lại, hắn thực sự đã tìm thấy Ninh Khinh Tuyết rồi, hắn đổi hướng trong nháy mắt, quay ngược về chiếc thuyền của Ninh Khinh Tuyết. Tốc độ của Diệp Mặc nhanh như chớp vậy, hắn bay vọt đến, rồi đáp xuống ngay trước mặt Ninh Khinh Tuyết, không ai có thể thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.



Ninh Khinh Tuyết giống như bị sét đánh vậy, cô ngây người nhìn về phía mũi thuyền nơi Diệp Mặc đáp xuống, cạch một tiếng, khẩu súng trong tay cô rơi xuống đất!



-Diệp Mặc, là anh đúng không? Em đã chết rồi đúng không? Sao lại có loại ảo giác này?



Ninh Khinh Tuyết lẩm bẩm một mình, cô không tin tâm niệm của cô lại có thể làm trời xanh cảm động, cho cô được gặp Diệp Mặc trước khi chết. Nhưng lúc này cô đã gặp được Diệp Mặc, ngoài là ảo giác trước khi chết, thì còn có thể là gì được nữa? Diệp Mặc sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trên thuyền của cô như thế này? Ngoài ảo giác sau khi chết thì còn có thể là cái gì?



Nhìn khuôn mặt ngây dại và dáng vẻ gầy yếu của Ninh Khinh Tuyết, trong lòng Diệp Mặc cảm thấy vô cùng đau xót, hắn biết Ninh Khinh Tuyết đã hồi phục lại được ký ức rồi, không thì cô ấy sẽ không thể có vẻ mặt như thế này được.



Diệp Mặc bước tới, vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng.



-Khinh Tuyết, là anh thật mà.



Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mãn nguyện, sát khí của hắn, tất cả đều biến mất trong chớp mắt khi được ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng, giữa biển cả mênh mông rộng lớn này có thể gặp được Ninh Khinh Tuyết, vậy là ước nguyện lớn nhất của hắn đã thành hiện thực rồi. Hắn thậm chí còn muốn cảm ơn mấy người Nhật đã tặng hắn cái rada, nếu như không có cái rada đó, thì hắn đã không thể tìm thấy Ninh Khinh Tuyết rồi.



-Diệp Mặc, là anh thật sao?



Ninh Khinh Tuyết đột nhiên trở nên kích động, cô ôm chặt lấy Diệp Mặc, lúc này trái tim trong ngực cô vui mừng đến nỗi muốn nhảy cả ra ngoài. Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đây là thật, là Diệp Mặc thật.




Diệp Mặc mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói:



-Ức hiếp người phụ nữ của anh, lại còn muốn anh nương tay, đừng có mơ.



Nói rồi lại đá hai tên hải tặc xuống biển, bây giờ trên chiếc thuyền có gắn cờ hình đầu lâu, chỉ còn lại một mình Sean.



Ninh Khinh Tuyết nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, khuôn mặt hơi ửng đỏ, mặc dù những lời nói này của Diệp Mặc có hơi hống hách, nhưng cô lại không buồn, thậm chí trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào, nhưng nghĩ lại bây giờ cô cũng vẫn chưa được coi là người phụ nữ của Diệp Mặc.



Cách tầm khoảng hai ba trăm mét, Edern cuối cùng cũng đã khống chế được chiếc thuyền đánh cá, anh ta ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Mặc tung cước, đá từng tên, từng tên hải tặc xuống biển, Edern ngây người ra, tự lẩm bẩm một mình



-ÔI CHÚA ƠI!



Anh ta đoán Diệp Mặc là người dám một mình một thuyền đi tìm vợ, chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng Diệp Mặc khỏe và dũng mãnh ngoài sức tưởng tượng của anh ta, hắn sao lại có thể mạnh như thế được? Những tên hải tặc này mấy hôm trước còn như hổ như sói, bây giờ đứng trước mặt hắn dường như còn không chịu nổi một cú đá, thậm chí đến cơ hội giơ súng lên bắn cũng không có.



Edern không phải là đồ ngốc, anh lập tức nghĩ đến chuyện lúc nãy làm thế nào mà Diệp Mặc rời khỏi thuyền đánh cá được? Lúc đó có một quả lựu đạn rơi xuống bên cạnh thuyền, lúc anh ta vẫn còn đang lo lắng cho Diệp Mặc, thì người đàn ông Hoa Hạ đó đã xuất hiện trên thuyền của bọn cướp biển rồi, đợi đến lúc anh ta kịp phản ứng lại, thì người đàn ông Hoa Hạ đó đã dẫn cô gái mà anh ta đi tìm lên một con thuyền khác rồi.



-Trời ạ, thần kỳ quá. Người đàn ông Hoa Hạ này, thật là không thể tin nổi.



Edern cũng không nghĩ ra làm thế nào mà Diệp Mặc có thể đi đi lại lại được như vậy. Nhưng anh ta lập tức trở nên vui mừng, chẳng trách người này muốn mình lái tàu đến chỗ xảy ra chuyện, hóa ra hắn không hề sợ hãi. Nghĩ đến đây, Edern lập tức lái thuyền đánh cá về phía thuyền của bọn hải tặc.



Sean vô số lần muốn rút súng ra bắn thử, nhưng cuối cùng gã vẫn không dám, gã biết người đứng trước mặt là người đang nắm giữ tính mạng gã, hắn cũng chẳng phải là người rộng lượng lương thiện gì cho cam. Mà chắc chắn là còn chuyện muốn hỏi mình, đến súng trường còn không thể giết được hắn, hắn giết hết đồng bọn của mình chỉ trong vài giây đồng hồ, nên khẩu súng trong tay mình chắc chắn không thể đối phó được với hắn ta.