Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 433 : Xong rồi
Ngày đăng: 05:50 22/04/20
Bởi vì Lý Đống không chào hỏi, trực thăng của Diệp Mặc không có cách nào dừng ở trong quân khu được, chỉ có thể hạ cánh xuống một chỗ khác xa. Tuy đã gọi một chiếc xe đi về hướng quân khu nhưng mấy người Diệp Mặc vừa đến cửa quân khu là đã bị người chặn lại.
Taxi bị chặn lại ở cửa doanh trại quân đội, trong lòng Diệp Mặc hiểu rõ. Hắn đương nhiên biết không có giấy chứng nhận thì taxi không vào được trọng địa quân khu. Nhưng cùng lúc đó thì Diệp Mặc đã biết Lý Đống không hề chuyển lời của hắn về. Tuy hắn không phải nhân vật to lớn gì nhưng Diệp Mặc tin cho dù là tư lệnh viên của quân khu cũng sẽ nể mặt hắn. Bây giờ hắn bị chặn ở cửa, rõ ràng Lý Đống không chuyển lời của hắn về, dụng ý này không nói cũng biết.
Diệp Mặc thầm cười nhạt. Tên Lý Đống này quả nhiên không phải rắn rỏi khí khái như vẻ bề ngoài. Hoặc là nói anh ta nhiều cơ mưu. Nhưng dùng cơ mưu với Diệp Mặc thì anh ta đúng là đồ mắt không tròng, đã nhìn lầm người rồi.
Sở dĩ Diệp Mặc để Lý Đống truyền lời về là vì hắn không muốn chuyện này làm to ra. Chuyện hắc ám này khắp nơi đều có, hắn không phải Chúa cứu thế, hơn nữa hắn cũng không muốn đi ngăn chặn hoàn toàn chuyện này, hắn biết điều này là không thể. Hắn đến chỉ là muốn cứu Lô Lâm ra, sau đó tiêu trừ hết lệnh truy nã của Quách Khởi và Phương Vĩ mà thôi.
Diệp Mặc xuống xe còn đỡ, Quách Khởi và Phương Vĩ vừa xuống xe đã lập tức bị quân sĩ ở cửa nhận ra. Chỉ là không chờ hai tên lính này giơ súng trong tay lên, Diệp Mặc đã đưa giấy xác thực ra. Hắn đến cứu người chứ không phải đến đại sát một trận. Phản ứng của những binh lính này rất bình thường, họ căn bản không biết nội tình, cho dù là họ biết họ cũng chỉ thi hành theo mệnh lệnh.
Dấu chạm nổi khá to xuất hiện trước mắt hai vệ binh, Huấn luyện viên của Phi Tuyết- đội quân mũi nhọn đặc chủng, mấy chữ này sáng tới suýt thì làm mù mắt hai tên bảo vệ này. Những tên binh sĩ bảo vệ này đều trải qua cuộc huấn luyện nghiêm khắc, ai, giấy chứng nhận gì đến trước mắt đều có thể nhận ra. Huấn luyện viên của đội quân mũi nhọn đặc chủng Phi Tuyết chả khác nào Huấn luyện viên trưởng của đội quân mũi nhọn đặc chủng Hoa Hạ. Đây là quân hàm của cấp bậc Tướng, tuy không lĩnh quân nhưng vị trí lại bày ở chỗ đó.
-Mời thủ trưởng vào.
Hai tên lính liền chào một cái, họ không có chút nào hoài nghi về thân phận của Diệp Mặc. Đừng nói giấy chứng nhận này là thật, cho dù có là giả thì có ai dám làm giả ở quân khu?
…
-Sư phụ, người…
Phương Vĩ vốn cảm thấy lo lắng với sự tiến vào một cách quang minh chính đại của Diệp Mặc, lúc này thì càng thêm sửng sốt. Quách Khởi và anh ta giống nhau, không biết Diệp Mặc lai lịch thế nào mà lại là thủ trưởng.
Diệp Mặc mỉm cười, nói:
-Quách Khởi, Phương Vĩ… Các cậu lại dám nghênh ngang tiến vào quân khu, Dư Tường, cậu lập tức…
Một người đàn ông mập mạp khoảng bốn mươi tuổi khác vừa quay đầu lại đã thấy hai người Quách Khởi và Phương Vĩ liền giận dữ. Nhưng ông ta và vị quan quân vừa rồi giống nhau, chỉ nói một nửa đã dừng lại.
Không phải anh ta thấy Diệp Mặc, anh ta không quen Diệp Mặc mà là anh ta thấy đoàn trưởng Lý, đoàn trưởng Lý Thiên Tài. Đương nhiên đây không phải nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta ngừng tức giận. Nguyên nhân chủ yếu là đoàn trưởng không đi xe mà đi đường nhỏ đến, hai cảnh vệ đằng sau đều không theo đến. Đối tượng mà đoàn trưởng Lý chạy đến không ngờ lại là người trẻ tuổi đứng cùng Quách Khởi, dường như Trần Hoành Triết cũng đứng cạnh người trẻ tuổi này.
Người đàn ông trung niên mập mạp này đương nhiên chính là đoàn trưởng Điền Du Năng của quân đoàn đặc chủng quân khu Tương Vân. Ông ta tuy năng lực không giỏi, có thể leo đến vị trí này đều là nhờ vào người bên nhà vợ ông ta. Một người dựa vào đoán ý qua lời nói và sắc mặt có dựa vào quan hệ bám váy đàn bà leo đến cấp thượng tá sao mà không nhìn ra sự không đơn giản của Diệp Mặc chứ? Lúc này Quách Khởi và Phương Vĩ đã đứng bên cạnh người trẻ tuổi đó, có thể thấy quan hệ của họ cũng không bình thường.
Đừng nói đoàn trưởng Lý chạy đến trước mặt Diệp Mặc, cho dù là Trần Hoành Triết cũng cúi đầu khom lưng với Diệp Mặc, ông ta đã cảm thấy không được bình thường rồi. Trần Hoành Triết cho dù đứng trước mặt ông ta cũng sẽ không dùng thái độ này.
Nhưng càng làm cho Điền Du Năng kinh ngạc tới rơi cằm là đoàn trưởng Lý lại cố ý chạy đến trước mặt người trẻ tuổi này cúi chào, làm suýt thì ông ta ngã nằm phẳng trên mặt đất.
Điền Du Năng dụi dụi mắt, ông ta suýt thì tưởng mắt mình có vấn đề, có thể khiến cho đoàn trưởng Lý cúi chào người này là như thế nào? Cho dù là tư lệnh viên đoàn trưởng Lý cũng chỉ cần hành lễ quân đội là được, hơn nữa vẻ mặt cũng không kính cẩn như bây giờ.
Bản năng của Điền Du Năng cảm giác được sự không tốt, ông ta dung túng cho trước khi cho Khâu Chí Phi động thủ với Lô Lâm và động thủ với Quách Khởi, ông ta đã điều tra tư liệu mấy người này. Đều là người không có bất kì kẻ giật dây nào? Tại sao chuyện này vừa xong, Quách Khởi đã gọi kẻ đứng sau đến? Có thể khẳng định người trẻ tuổi kia và Quách Khởi quan hệ khá sâu, chỉ cần xem họ luôn đi cùng nhau là biết.
Lý Thiên Tài là người như thế nào, Điền Du Năng quá rõ. Nhân tài nồng cốt của Lý gia, anh ta tuy là một đoàn trưởng nhưng cho dù so sánh với thủ trưởng cao cấp hơn thường cũng sẽ không kênh kiệu với anh ta.
Nhưng hiện tại đoàn trưởng Lý lại cung kính người trẻ tuổi kia như thế mà biểu hiện của hắn dường như rất bình thản, hắn rốt cục lai lịch như thế nào? Nếu hắn đến điều tra việc của Lô Lâm, vậy thì… Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh sau lưng Điền Du Năng trực tiếp ướt đẫm áo sơ mi. Đây đâu còn là nếu nữa? Chỉ cần nhìn quan hệ của hắn và Quách Khởi, chắc chắn hắn đến điều tra chuyện của Lô Lâm.
Tại sao đại nhân vật đến Trần Hoành Triết đều biết, Điền Du Năng lại không quen. Lúc này Điền Du Năng chỉ muốn ói máu, suy nghĩ duy nhất trong đầu là, lần này xong rồi.