Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 439 : Rượu Thanh Hoa Thanh Diệp
Ngày đăng: 05:51 22/04/20
Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, cô gái quầy ba lập tức gật đầu rồi lùi ra. Người phụ nữ này, cô ta đương nhiên biết, người trong quán rượu đều gọi người phụ nữ này là chị Doanh, chính là người đã giới thiệu bán loại rượu Thanh Hoa Thanh Diệp này ở quán này. Bởi vì nguyên liệu chủ yếu để làm nên loại rượu này chính là do cô ấy mang đến, chỉ có điều vì ít người biết đến nên cũng có rất ít người gọi. Để cho rượu của mình có thể tiêu thụ tốt hơn, người phụ nữ này luôn ở trong quán rượu này để tiếp thị sản phẩm rượu Thanh Hoa Thanh Diệp.
Nhưng cách cô giới thiệu sản phẩm không giống với cách mà những người khác thường làm, hoặc nói cách khác là có phần quái dị. Thông thường cô chỉ giới thiệu rượu này với người lạ, chưa bao giờ cô giới thiệu sản phẩm này với người quen. Hơn nữa cô thường chỉ giới thiệu một lần, thậm chí tự mình tính tiền. Càng là người lạ từ nơi khác đến thì cô càng thích giới thiệu. Nhưng một khi cô đã giới thiệu cho ai một lần thì sẽ không giới thiệu cho người đó đến lần thứ hai, cho dù là vì bất kỳ nguyên nhân gì.
Tuy vậy cũng không phải là cô tự thanh toán cho mỗi vị khách đến quán, chỉ có một số rất ít người được cô giúp thanh toán mà thôi, đa phần khách cô cũng chỉ nói một câu:
- Mang một ly rượu Thanh Hoa Thanh Diệp lên đi. Rượu này rất ngon. Truyện được copy tại Truyện FULL
Kỳ thực, những lời giới thiệu sản phẩm của cô mới thật đơn giản làm sao, chỉ có bốn chữ "Rượu này rất ngon", từ trước tới giờ không miêu tả gì thêm. Hơn nữa nếu như khách từ chối thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ giới thiệu thêm lần thứ hai.
Ông chủ quán rượu đã nói với cô cách giới thiệu sản phẩm này chưa thật hấp dẫn, cho dù là có khách tới thì cũng vì sự lạnh lùng lần thứ hai của cô mà khiến khách đi mất. Nhưng cô vẫn cứ y nguyên, kiên trì mỗi ngày lại giới thiệu rượu của mình với khách hàng lạ mặt. Dường như đối với cô, bán ra ly rượu đầu tiên mới là điều quan trọng nhất, còn chuyện khách hàng có quay lại hay không thì căn bản cô không quan tâm. Có thể nói, chị Doanh là một người kỳ lạ.
Tuy vậy với sự giới thiệu của cô thì tình hình bán rượu Thanh Hoa Thanh Diệp phải tốt hơn một chút. Nhưng bởi vì màu sắc của loại rượu này không đẹp mắt, bởi vậy mà chỉ bán chạy hơn trước một chút. Có thể nói nếu không có sự giới thiệu của chị Doanh thì loại rượu này không biết chừng đã bị biến mất khỏi quầy rượu rồi. Bởi vì rượu Thanh Hoa Thanh Diệp chính là do cô mang đến, lại thêm nữa là cô cả năm giới thiệu loại rượu Thanh Hoa Thanh Diệp trong quán này nên mỗi khi bán được một ly rượu này thì cô cũng được trích phần trăm.
Người thanh niên trước mắt vừa nhìn thấy liền biết ngay là người lạ, từ trước đến giờ chưa từng đến quán rượu. Bởi vậy mà chị Doanh vừa mới đến đã mời Diệp Mặc uống rượu, cũng là để giới thiệu rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, chuyện này với những người trong quán rượu đã là điều hết sức bình thường rồi.
- Rượu Thanh Hoa Thanh Diệp?
Diệp Mặc bất giác thốt lên, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như thế, bất ngờ lại bắt gặp tên một loại rượu giống hệt tên cây cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp mà mình trồng.
Người phụ nữ mỉm cười nói:
- Vâng. Loại rượu này rất ngon. Tôi chưa từng gặp anh trong quán rượu này, chắc hẳn trước đây anh chưa từng uống rượu này?
Diệp Mặc sửng sốt, hắn với người phụ nữ tên Lục Doanh Doanh cũng chẳng qua chỉ là gặp mặt lần đầu, thậm chí đến tên của hắn cô ta còn chưa biết, tại sao lại mời hắn về nhà? Hơn nữa Diệp Mặc còn nhìn thấy được rằng người phụ nữ tên Lục Doanh Doanh không phải là người phụ nữ lả lơi, nhưng tại sao lời nói và việc làm của cô ta lại khác nhau như thế?
Thấy Diệp Mặc có chút nghi hoặc, Lục Doanh Doanh liền cúi đầu khẽ nói:
- Tôi chỉ muốn bàn với anh một chút về ích lợi của cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp thôi.
Việc kinh doanh của quán rượu này khá tốt, lời nói của Lục Doanh Doanh tuy rất nhỏ, nhưng lời mời của cô đã bị những người xung quanh nghe thấy, rất nhiều người quen biết Lục Doanh Doanh đều cảm thấy rất kì lạ, người phụ nữ này tuy luôn làm kinh doanh trong quán rượu này, nhưng cô ta luôn chỉ bán rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, chưa bao giờ bán thân. Không ngờ hôm nay cô ấy lại chủ động mời một chàng công tử bột về nhà mình, đích thực là có chuyện mờ ám!
Điều quan trọng là chàng thanh niên này vừa mới nhìn đã biết không phải người có tiền, tuy hắn nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng quần áo và giầy của hắn đều rất bình thường, không phải là hàng hiệu nước ngoài. Có phải dây thần kinh nào của Lục Doanh Doanh có vấn đề hay không? Nhiều năm như vậy, những kẻ giàu có, thượng lưu, đẹp trai ở đây có vô khối, nhưng chưa từng thấy cô chọn ai.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn đang định hỏi cô Lục Doanh Doanh này là xảy ra chuyện gì. Loại cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp này thuộc loại linh thảo cấp thấp, thông thường mọi người ở đây không có cách nào chăm sóc được loài cây này, quán rượu này không ngờ lại đem nó vào rượu, đúng là chuột sa chĩnh gạo, lãng phí lương thực. Hắn đương nhiên muốn biết nhiều cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp như vậy đến từ đâu, chẳng lẽ cô ta phát hiện ra một thung lũng chuyên có loài dược liệu này sinh sống hay sao? Nghĩ đến đây, hắn đang định đồng ý thì trong lòng bỗng giật mình, dấu ấn thần thức mà hắn sắp đặt đã bị khuấy động.
Khuôn mặt Diệp Mặc lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhanh quá, hắn rời đi còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
- Được thôi, nhưng bây giờ tôi phải đi một chỗ, cô cứ ở đây đợi tôi là được. Đợi tôi xong việc sẽ lập tức quay lại tìm cô.
Diệp Mặc nói xong lập tức ra khỏi quán rượu, không hề dừng lại một chút.
Sau khi Lục Doanh Doanh kịp phản ứng lại thì bóng của Diệp Mặc đã hoàn toàn biến mất.
Lục Doanh Doanh chạy nhanh nhất có thể đến trước cửa quán rượu, nhưng nào thấy bóng của Diệp Mặc đâu? Lục Doanh Doanh ủ rũ như thể tóc trên đầu bị cắt hết, cô đã đợi ở đây suốt ba năm rồi, cũng coi như đã tìm được người biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, nhưng người đó thậm chí chưa nói được mấy câu đã đi rồi.