Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 441 : Tiếp tục chạy đi

Ngày đăng: 05:51 22/04/20


Tuy rằng Diệp Mặc đã từ dưới tầng hầm đi ra, nhưng vẫn không thể không bội phục cách phòng ngự tàn nhẫn của Viễn Trí Dung.



Viễn Trí Dung này chẳng những thành lập cơ sở nghiên cứu dưới mặt đất, hơn nữa còn đang chôn xung quanh cơ sở nghiên cứu bảy tám trái bom.



Diệp Mặc không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với bom, hắn vừa thấy số bom này, liền biết đây là Viễn Trí Dung sợ chuyện phiền phức. Một khi xảy ra chuyện gì, y cho bom này phát nổ, cái gì cũng không giữ lại.



Diệp Mặc đem toàn bộ số bom này đào ra, sau đó chôn ở xung quanh biệt thự của Viễn Trí Dung, căn biệt thự xa hoa này, Diệp Mặc đoán phải tốn hơn một tỉ mới xây dựng nên được. Không biết lúc Viễn Trí Dũng ấn nút kích nổ bom, biệt thự của mình bị nổ, y sẽ có tâm trạng gì.



Tuy Diệp Mặc rất muốn chôn vài cái ở phía dưới tòa nhà Viễn Bắc nhưng vừa nghĩ đến sẽ hại chết rất nhiều người vô tội, hắn đành bỏ qua ý tưởng điên cuồng của mình.



Diệp Mặc lắc đầu, hắn vẫn không độc ác lắm, một người độc ác nhất định sẽ không chút ngần ngại lựa chọn chôn vài cái ở phía dưới ba mươi tám tầng của tòa nhà Viễn Trí Dung.



Ba giờ sau, Diệp Mặc rời xa biệt thự của Viễn gia.



La Thanh là người pha rượu của quán rượu Ô Hà Bạn, y quen chị Doanh. Chỉ có điều thời gian y đi làm thường là mười giờ tối đến hai giờ sáng. Mà chị Doanh mặc dù là nhân viên chào hàng của quán Ô Hà Bạn, nhưng thời gian cô ở lại quán rượu cho tới bây giờ cũng không quá mười giờ tối, bình thường trước mười giờ, cô nhất định phải tan ca rồi.



Nhưng hôm nay đã gần 0 giờ sáng rồi mà chị Doanh vẫn ở lại quán rượu, tuy nhiên cô cũng không đi ra ngoài bán rượu mà lo lắng ngồi ở bên cạnh một cái bàn dường như đang chờ ai đó.



-Ây da, đây không phải chị Doanh sao? Sao bây giờ còn chưa tan ca vậy?



Theo một tiếng nói chuyện ngả ngớn, một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới bên bàn Lục Doanh Doanh rồi trực tiếp ngồi xuống. Đi cùng y còn có hai gã thanh niên, tuy nhiên thấy thanh niên này ngồi ở chỗ Lục Doanh Doanh, hai gã thanh niên này lại đổi một cái bàn khác.



Lục Doanh Doanh cau mày nhìn thanh niên này một chút, người này cô đương nhiên có quen biết, không phải một lần làm phiền cô. Tuy nhiên từ trước tới giờ đều không cho y cơ hội, bởi vì mọi hôm không đến mười giờ cô liền tan ca, hôm nay tới 12 giờ rồi mà còn ở nơi này là một điều đặc biệt bất ngờ.



-Mang hai chén Thanh Hoa Thanh Diệp đến đây. Lần này tôi mời.



Thanh niên này vỗ tay gọi.



Lục Doanh Doanh lạnh giọng nói:



-Cố Sùng, tôi không muốn uống rượu với anh, anh nhường một chút.



Tên thanh niên Cố Sùng này cười ha hả:




Diệp Mặc không trả lời Cố Sùng, mà nói với Lục Doanh Doanh:



- Cô không phải phải tìm tôi có việc sao? Đi thôi.



Lục Doanh Doanh nhìn nhìn ba người Cố Sùng, cắn chặt răng đứng lên. Làm cho nàng kỳ quái là, hai người kia không ngờ lại không hề ngăn cô lại.



-Chúng ta đi mau.



Lục Doanh Doanh vừa thấy hai người này không ngăn lại cô, lập tức liền giữ chặt Diệp Mặc muốn nhanh nhanh rời khỏi. nguồn TruyenFull.vn



Diệp Mặc khẽ mỉm cười



- Được rồi, chúng ta đi trước.



Hai người Diệp Mặc và Lục Doanh Doanh đi ra cửa chính quán rượu, Cố Sùng và hai gã người hầu mới có phản ứng, bọn họ cảm giác như vừa rồi thân thể bị khống chế, lần sơ suất này khiến cho Lục Doanh Doanh đi mất.



-Đuổi theo mau.



Cố Sùng tuy rằng không biết vừa rồi là xảy ra chuyện gì, nhưng y tuyệt đối sẽ không để cho miếng ngon đến miệng còn rớt ra ngoài. Hơn nữa y vốn chính là đi tìm kích thích, nào sẽ buông tha loại chuyện kích thích này.



-Bọn họ đuổi theo, chúng ta mau chạy.



Lục Doanh Doanh biến sắc, kéo Diệp Mặc chạy trốn.



Diệp Mặc gật gật đầu, chỉ có điều sắc mặt Lục Doanh Doanh rất nhanh liền đại biến, cô phát hiện dưới sự lôi kéo của cô Diệp Mặc chạy cũng không nhanh, hai người chỉ vừa chạy không đến 1000m, ngay tại một chỗ bóng cây hẻo lánh bị ba người Cố Sùng ngăn lại.



Lục Doanh Doanh thật vất vả tìm được người hiểu Thanh Hoa Thanh Diệp như Diệp Mặc này, đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, làm cho cô bỏ lại Diệp Mặc, cô thật sự cũng không cam lòng.



-Chạy đi, tiếp tục chạy đi!



Ba người Cố Sùng ngăn Diệp Mặc và Lục Doanh Doanh lại, lạnh lùng châm chọc nói.